Chương trước
Chương sau
“Nếu ngươi không muốn chết ở chỗ này thì ngoan ngoãn im miệng lại, nếu không ta cũng không bảo vệ được ngươi!!” Người đàn ông trung niên kia tức giận trừng Tôn Cảnh một cái, trong giọng nói nặng nề mang theo sự đe dọa không chút che giấu nào.
Thật ra trước đó ông ta cũng không xem lãnh địa Hỗn Loạn ra gì, thậm chí cực kỳ coi thường.
Nhưng trong chuyến đi này, khi nhìn thấy tường thành hùng vĩ không thua kém gì đế đô, quân phòng thủ thành trì canh gác nghiêm ngặt và chiến sĩ Cuồng tộc xuất hiện trên đường phố đã làm ông ta hoàn toàn thay đổi quan niệm trước đó của mình đối với lãnh địa Hỗn Loạn.
Người này có thể gϊếŧ hại bang chủ của ba bang hội, lại thống nhất tất cả thế lực trong thành lại để xây dựng nên một thế lực duy nhất trong lãnh địa, tất cả những chuyện này đều khiến người trung niên đầu trọc nhận ra, vị Lĩnh Chủ thần bí trước mắt không phải đèn cạn dầu.
Nếu tiếp tục để Tôn Cảnh tùy ý làm bậy thì ông ta cũng sẽ bị liên lụy.
Trong lòng nghĩ như vậy, người trung niên đầu trọc không để ý tới Tôn Cảnh đang đứng ngơ ra đó, ông ta chuyển mắt về hướng Lâm Lăng, thâm trầm mà nói: “Lĩnh Chủ các hạ, ta xin chân thành xin lỗi ngài vì chuyện vừa rồi.”
“Thật ra lần này chúng ta nhận lệnh của Đế quân, tiến đến đàm phán về vấn đề lãnh địa Hỗn Loạn với ngài.”
Thấy tình cảnh này, Lâm Lăng tập trung nhìn lại, nhận ra lão đầu trọc này cũng biết xem xét thời thế.
“Ta nói rồi, nếu như là đầu tư thì ta lấy thân phận Lĩnh Chủ của lãnh địa Hỗn Loạn tỏ vẻ hoan nghênh.” Lâm Lăng thản nhiên nói: “Nếu có ý đồ khác, vậy không cần lãng phí thời gian.”
“Lĩnh Chủ các hạ nói quá lời.” Người đàn ông trung niên hói đầu cười một tiếng, sau đó nói: “Lần này Đế quân đặc biệt phái ta tới, chủ yếu là tặng cho ngài một huy chương hoàng thất của đế quốc, ngỏ ý mời ngài trở thành vị thành chủ thứ ba mươi sáu của đế quốc Tinh Vũ chúng ta, bổng lộc hằng tháng là ba ngàn vạn.”
Nói xong, người trung niên đầu trọc duỗi tay sờ lên nhẫn không gian, lấy ra một khối lệnh bài màu tím bầm từ trong đó, chỉ thấy trên đó có khắc đồ đằng rực rỡ giống như mưa sao băng, đó là huy chương của hoàng thất đế quốc Tinh Vũ.
Thành chủ thứ ba mươi sáu?
Lâm Lăng khẽ nhướng mày, sao lại không nghe ra dụng ý trong đó.
Làm như vậy chẳng phải là thâu tóm lãnh địa một cách trá hình, còn được tặng kèm mỏ đá Linh Dương, cả quá trình không tốn một binh một tốt.
Lâm Lăng không khỏi cười lạnh trong lòng.
Xem ra vị Đế quân mới kia của đế quốc Tinh Vũ thật sự chẳng biết xấu hổ!
“Nếu mục đích chuyến này của các ngươi chính là cái này, vậy làm phiền ngươi đem một câu về cho Đế quân của mình.” Lâm Lăng lạnh nhạt nói: “Hắn đang nằm mơ.”
“Làm càn!” Tôn Cảnh lập tức giận tím mặt, hung tợn mà nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, nổi giận quát: “Ngươi cho rằng thống trị nơi chết tiệt này thì thực sự có khả năng chống lại đế quốc chúng ta hay sao?!”
Vèo!
Ngay khi tiếng nói của hắn ta vang lên, Tiểu Bạch đột nhiên lao đến, lập tức siết lấy cổ Tôn Cảnh.
“A!”
Con vượn trắng ra sức bóp cổ, Tôn Cảnh há mồm kêu thảm thiết, đầu lưỡi cũng thè ra.
“Dừng tay!” Cảnh tượng đột nhiên xảy ra khiến người đàn ông trung niên hói đầu quát lên chói tai, cả người phát ra một luồng khí tức hùng hồn cực đoan.
Dao động năng lượng kia đã đạt tới tiêu chuẩn đỉnh cao cấp 8, nhưng trong lúc ông ta muốn ra tay thì một phù văn màu đỏ rực chợt bay vút đến.
Ong ——!
Linh khí thiên địa xung quanh điên cuồng xao động, lập tức ngưng tụ thành bốn bức tường lửa, trực tiếp bao vây người trung niên đầu trọc lại.
Pháp thuật Hỏa hệ cấp 6!
Trong mắt người trung niên hiện lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên cũng không ngờ Lĩnh Chủ thần bí này lại biết phù văn pháp thuật.
“A!”
Mà ngay khi ông ta sững người, bên kia bức tường lửa lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương của Tôn Cảnh, ông ta biến sắc, vội vàng đấm ra một quyền, trong nắm đấm ẩn chứa linh khí hình thành chấn động cực mạnh giáng thẳng về hướng bức tường lửa trước người.
Chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’ vang lên, bức tường rắn chắc kia lập tức nổ tung, ánh lửa bắn tung tóe.
Nhưng kế tiếp, cảnh tượng hiện ra trước mắt người đàn ông lại làm ông ta lộ ra vẻ mặt kinh dị, sắc mặt trở nên âm trầm tới cực điểm.
Chỉ thấy Tôn Cảnh xụi lơ trên mặt đất, đầy miệng máu tươi, không ngừng rêи ɾỉ kêu thảm thiết. Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện đầu lưỡi trong miệng hắn ta đã bị cắt rớt.
“Mùi vị cũng không tệ lắm.”
Tiểu Bạch há mồm, trực tiếp ném đầu lưỡi máu chảy đầm đìa kia vào miệng rồi nhai, sau đó liếm đi vết máu dính trên mép rồi cười lạnh.
Thấy thế, đồng tử trong mắt người trung niên đầu trọc bỗng co rụt lại.
Ông ta sống đến tuổi này, tuy cũng từng gϊếŧ không ít người, nhưng chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng máu me khiến người ta kinh sợ như thế.
Ông ta đâu biết thật ra dưới lớp mặt nạ kim loại của Tiểu Bạch không phải nhân loại như trong tưởng tượng, mà là một con vượn!
“Lão đại của ta đã nói không câm miệng nữa thì cắt lưỡi của ngươi.” Tiểu Bạch dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Tôn Cảnh, miệng phun tiếng người: “Còn dám lên tiếng thì đập nát miệng ngươi!”
Vừa nghe thấy lời này, cả người Tôn Cảnh cứng đờ, vội vàng cố nén đau đớn nhắm miệng lại, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, đâu còn vẻ ngông nghênh trước đó nữa.
“Lĩnh Chủ các hạ, ngươi có biết thân phận của hắn là con trai của Tể tướng đế quốc chúng ta không!” Sắc mặt của người đàn ông trung niên thật âm trầm, nhíu mày nhìn Lâm Lăng và nói.
Làm người thừa kế chính thống của Tôn gia, Tôn Cảnh đã mất lưỡi thì không chỉ bị chặt đứt con đường làm quan mà cuộc sống sau này cũng hoàn toàn tan nát.
Lần này có ông ta đi cùng mà còn xảy ra chuyện này, trở về không biết phải ăn nói với Tôn tể tướng thế nào.
Lâm Lăng vẫn ngồi trên chủ vị, lạnh nhạt nói: “Bất kể là ai, dám chạy đến lãnh địa của ta giương oai đều không có kết cục gì tốt, bao gồm cả ngươi.”
Khi nói chuyện, hai bóng đen thật nhỏ đột nhiên xuất hiện, Lang Vương và Kinh Kha đều được triệu hồi ra.
Vì bảo đảm không bị người ngoài phát hiện, Kinh Kha vừa xuất hiện đã phun ra vô số tấm ‘Thiên Trọng Ti Võng’, trực tiếp bao trùm cánh cửa đại sảnh lại.
Dụng ý của Lâm Lăng đã quá rõ ràng, từ đầu đến cuối, hắn không tính thả hai sứ giả này trở về đế quốc Tinh Vũ.
“Cái này...”
Ánh mắt người đàn ông trung niên khẽ run lên, nhìn hai con động vật quái dị kia, trái tim ông lập tức tràn ngập cảm giác nguy hiểm dữ dội.
Cuối cùng ông ta cũng ý thức được ý định của Lâm Lăng, trên mặt lập tức lộ ra sự hoảng sợ.
“Có câu gọi là hai nước giao binh, không chém sứ giả.” Người đàn ông trung niên kinh hoảng nói: “Huống chi hai bên chúng ta còn chưa giao chiến, nếu Lĩnh Chủ các hạ không muốn tiếp nhận ý tốt của Đế quân, ta... Chúng ta rời đi là được!”
Lâm Lăng lạnh lùng cười, “Giao chiến chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, ngươi thật sự cho rằng ta không biết cái gì sao.”
Nói đến đây, giọng của Lâm Lăng đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Gϊếŧ! Không để lại người sống.”
Chỉ thoáng chốc, Kinh Kha và Lang Vương thu được mệnh lệnh lập tức phát khởi thế công cùng một lúc.
Xèo xèo!!
Tốc độ của chúng cực nhanh, trong chớp mắt đã tấn công cả hai đầu, chặn lại tất cả đường lui của người trung niên đầu trọc.
Đối mặt với hai con động vật sát thủ có chiến lực cấp 9, ông ta hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ trong mấy phút ngắn ngủn đã bị chi trước giống như lưỡi hái của Lang Vương cắm vào ngực, trực tiếp chém trái tim thành thịt nát.
Còn Tôn Cảnh thì nhân cơ hội đó, sợ hãi cuống quít muốn chạy trốn.
Nhưng tấm mạng nhện nhìn như yếu ớt trước cổng lớn lại vô cùng cứng cỏi khi bị hắn ta xông thẳng vào, thậm chí còn làm hắn dính chặt lên đó.
Xèo xèo!!!
Kịch độc trên mạng nhện nhanh chóng ăn mòn thân thể hắn ta, đảo mắt đã biến thành một thi thể hư thối, cách chết cực kỳ thê thảm.
Nhìn hai thi thể trong đại sảnh, Lâm Lăng vẫn rất lạnh nhạt.
Nếu là kẻ địch, gϊếŧ một tên thì ít đi một tên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.