“Hả? Ông không nhận ra tôi đang mặc áo liệm sao?”
*
Thanh Cừ là một thị trấn nhỏ ở phía Nam, còn chưa bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi công nghiệp khai phá nên kiến trúc nơi đây khá đặc sắc. Dọc theo bờ sông có rất nhiều tòa nhà lợp ngói xanh, lót gạch xanh, đa số là nhà tự xây nên không cao lắm, chỉ khoảng hai ba tầng. Mỗi nhà còn có sân, có thể dùng làm bãi đỗ xe, có nhà thì dùng để trồng hành, gừng, tỏi, hoa hồng hoặc táo tây, tùy theo sở thích cá nhân.
Trời mới tờ mờ sáng đã thấy Tuân Nhược Tố đứng trong sân nhà mình, tay trái cầm một chiếc đồng hồ quả quýt cũ, mặt đồng hồ bằng đồng tuy được bảo dưỡng tốt nhưng theo thời gian đã ngả sang màu xanh, kim chỉ giờ cũng có màu hơi xanh, trông càng giống một kỷ vật. Tay phải thì cầm một thỏi vàng được làm bằng giấy và trông rất nhẹ, nhưng nó không di chuyển ngay cả khi gió thổi qua.
Ngoài ra, chính giữa sân vườn còn đặt một chiếc quan tài bằng gỗ thông nguyên chất, mặt quan tài đầy những đường kẻ bằng mực, đầu quan tài hướng về phía Bắc có treo một chiếc chuông kinh hồn nhỏ cỡ nắm tay, bốn chân quan tài được đệm bằng bốn bát nước đầy để không chạm đất. Phía trước quan tài đặt một chiếc đèn chong màu trắng đang cháy rực, toàn bộ kiến trúc được thiết kế như thể đang sợ thứ gì đó nằm trong quan tài sẽ đội mồ sống dậy.
Bỗng có người đến gõ cửa, sân vườn cũ kỹ này có một cánh cửa gỗ lim cũng cũ kỹ không kém, gần đây được sơn lại thành màu đỏ son, Tuân Nhược Tố bước đến mở cửa trong lúc người bên ngoài tỏ vẻ vô cùng gấp gáp.
Bên ngoài là một đoàn đưa tang, từ hòa thượng niệm kinh đến thợ thổi kèn Sona, ngay cả những “con cháu hiếu thảo” khóc lóc dọc đường đều mặc trang phục chỉnh tề. Người gõ cửa là quản lý đoàn, khoảng ba mươi tuổi mặc vest chỉnh tề, thị trấn Thanh Cừ vẫn còn chút mê tín nên dịch vụ mai táng rất phát đạt và là nghề hái ra tiền, minh chứng ở bộ vest rất xa xỉ của người quản lý này.
Hắn ta nhìn vào sân xem tình hình trước, sau đó mới nhìn đến Tuân Nhược Tố.
“Mong cô bớt bi thương, không biết là vị nào trong nhà qua đời?” Hắn đứng sang một bên rồi chỉ vào đoàn người tối thiểu ba mươi đến bốn mươi người: “Đây là dịch vụ trọn gói mà cô yêu cầu, bảo đảm thân nhân ra đi trong náo nhiệt, trên đường sang thế giới bên kia tuyệt đối không cô đơn. Đồng thời lúc thu nhặt tro cốt hạ táng, chúng tôi sẽ tặng kèm tiền âm phủ, đồ giấy vàng mã...”
Quản lý bỗng dừng lại, lúc mới vào cửa ông ta đã nhìn sơ quà bày trí trong sân, nhân lúc đang bàn công việc tiếp tục quan sát chiếc quan tài đặt trong sân kia, càng lúc càng á khẩu. Lời nói nghẹn ở cổ họng, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, nét mặt cứng đờ lộ ra chút sợ hãi.
“Chuyện này... Rốt cuộc là ai trong nhà qua đời vậy?” Quan tài gỗ thông bốn chân không chạm đất, còn có dây mực và đèn chong, phòng quỷ cũng không long trọng như vậy.
“Người chưa chết đâu.” Tuân Nhược Tố ngáp một cái, cô tùm tỉm cười nhìn quản lý: “Quan tài này dùng để mai táng tôi.”
Con người lòng dạ hiểm độc này sợ câu nói của mình không đủ kinh khủng, kéo âm cuối ớn lạnh lọt vào tai mọi người. Người quản lý sợ run bần bật, thổi ra vài ngụm khí lạnh.
Chỉ trách tên quản lý tự ý lên giá, ăn bớt phân nửa tiền của người chết, chỉ dựa vào thỏa thuận miệng chứ không hề có hợp đồng, mới rạng sáng đã điện ba cuộc buộc Tuân Nhược Tố tỉnh giấc, hắn nói: “Ngày mai sẽ cử hành tang lễ, tiền cọc đã giao, cô muốn tìm người khác cũng không kịp. Tôi muốn thêm ba nghìn, đổi lại tôi sẽ an bài mọi chuyện thỏa đáng.”
Tuân Nhược Tố vốn đang thiếu ngủ, bị kẻ khác ép buộc gọi dậy khiến cơn bực tức của cô kéo dài từ rạng sáng đến nửa đêm.
Tuy rằng hắn đang rất sợ, nhưng vì đây là đơn hàng lớn, thêm vào đó quản lý như hắn chỉ phụ trách sắp xếp, không can thiệp vào chuyện quan tài. Hắn hít sâu một hơi dưới trời quang, gượng cười: “Chuyện này không đùa được đâu, sao có chuyện người sống nằm quan tài được, vận xấu quấn thân đấy.”
“Hả?” Tuân Nhược Tố xoay xoay thỏi vàng giấy trên tay, “Ông không nhận ra tôi đang mặc áo liệm sao?”
“...” Tôi sắp tè trong quần rồi, cô câm miệng ngay đi.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng tên quản lý vẫn bị lời nói của cô làm lay động, ánh mắt không tự chủ dừng trên người Tuân Nhược Tố...
Tuân Nhược Tố hiếm khi ra khỏi nhà, sắc mặt có hơi tái nhợt nhưng ngũ quan không vì thế trở nên vô vị, ngược lại cô là một mỹ nhân quyến rũ như đóa hồng, đặc biệt là ánh mắt vừa uể oải vừa sâu lắng kia. Trong khi con ngươi của hầu hết mọi người có xu hướng hiện ra màu nâu hoặc xám nhạt dưới ánh sáng mặt trời, thì đôi mắt của Tuân Nhược Tố lại giống như vực thẳm vô tận, tối đến mức không thể nhận ra bất kỳ gợn sóng nào.
Cô còn mặc thêm chiếc sườn xám màu chàm, được thiết kế long trọng với những bông hoa mẫu đơn thêu như ẩn như hiện, quả thật không giống quần áo hay mặc để ra ngoài.
Lúc Tuân Nhược Tố lật chiếc đồng hồ quả quýt thì tên quản lý mới để ý đến la bàn ở mặt sau đồng hồ, la bàn không có gì đặc biệt, điều đặc biệt nằm ở tất cả các kí hiệu trên đó đều được đánh dấu màu đỏ tươi bằng bút son, trông nổi bật đến quái dị dưới những đầu ngón tay trắng nõn của Tuân Nhược Tố.
Quản lý từ từ lùi về sau: “Thưa... thưa cô, hay là tôi hủy khoản phí ba nghìn kia được không? Giữa thanh thiên bạch nhật, cô đừng dọa tôi như thế.”
Tuân Nhược Tố mỉm cười, cô đưa tay nắm lấy cổ tay hắn rồi nhẹ nhàng kéo về phía mình, lực kéo không lớn nhưng khiến tên quản lý đứng thăng người, đứng cứng đờ cách Tuân Nhược Tố không quá nửa thước: “Quản lý Hồ đừng căng thẳng, tôi chỉ là thầy bói thôi.” Cô vừa nói vừa sờ lòng bàn tay tên quản lý: “Tặng ông một quẻ *'Công đức bộ thượng tiền thế danh, mạc khi nhân tử bất phục sinh'.”
*Công đức bộ thượng tiền thế danh, mạc khi nhân tử bất phục sinh: Kiếp trước tên đã được ghi vào sổ công đức, đừng lừa dối người khác vì cái chết không dẫn đến hồi sinh.
Quản lý nửa chữ cũng không hiểu, hắn chỉ cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua sau đầu lúc Tuân Nhược Tố rút tay về, toàn thân hắn nổi da gà, chỉ mong sớm xong việc bỏ chạy lấy người.
Tuân Nhược Tố không thèm dây dưa nữa, cô vốn không phải kẻ quan tâm sống chết của người khác, vì thế buông tay thả tên quản lý đi: “Được rồi, tôi sẽ an bài chuyện còn lại, trong nhà không tiện, không thể mời quản lý Hồ ở lại uống trà.”
“Khách sáo rồi khách sáo rồi!” Quản lý Hồ nhanh chân chuồn vào xe rồi nổ máy. Lúc này, hắn mới lấy hết can đảm hướng cửa lớn hô: “Giữa trưa ngày mai tôi sẽ đến đón người, trong thời gian này nhờ cô lo liệu chuyện cơm nước nhé!”
Hắn vừa dứt lời đã lao xe vút đi, con hẻm nhỏ chật hẹp như biến thành đường đua.
Đám đưa tang bị Hồ quản lý ném lại ai cũng hai mặt nhìn nhau, nói không sợ là nói dối. Bàn đến chuyện sinh tử, cho dù người hoàn toàn tin vào chủ nghĩa duy vật cũng cảm thấy sợ hãi, huống chi đây còn là đám thầy tu giả và con đàn cháu đống giả, kiếm sống bằng cách lừa dối người chết. Quản lý Hồ đã đi, đám người này chỉ còn lại hai lãnh đạo, một người là đại sư phụ trách đọc kinh, một người là cụ già chơi kèn Sona.
Bọn họ có quy tắc nghề nghiệp rất nghiêm khắc, tuân theo tôn ti lớn nhỏ, chủ nhà không gọi, họ sẽ không vào nhà, vậy nên lúc Tuân Nhược Tố đang nói chuyện với quản lý họ thì họ đều ở bên ngoài. Thế nhưng quản lý Hồ rời đi, Tuân Nhược Tố cũng không mở miệng nói “Mời vào”, mà chỉ khoanh tay dựa cửa, lại ngáp một cái vì thiếu ngủ.
“Xin hỏi quý cô họ Tuân đúng không?” Người cất lời là vị đại hòa thượng, pháp danh “Nguyên Giác“. Mặc dù không phải hòa thượng chân chính nhưng rất tận tâm, ông đọc và nhớ hết các đoạn trích trong kinh Phật, là một người hết lòng tin vào thần, phật, quỷ quái, ngày thường cũng thích đọc những sự kiện kỳ lạ.
Nguyên Giác nghe nói ở huyện Thanh Huyền có Tuân gia làm nghề tướng số, trong mười quẻ có chín quẻ chuẩn, một quẻ không thể lộ. Đáng tiếc họ đều sống không thọ, người ta đồn đây là trời phạt.
Lẽ ra công việc hôm nay không đến tay ông ta, nhưng do tò mò thúc đẩy, ông đã bắt xe đến Tuân gia, thậm chí còn đề nghị làm không công để thỏa mãn tính tò mò.
Tuân Nhược Tố nhướng mi mắt mỏng, trên đời cô sợ nhất hai loại: người quá nhiệt tình và phiền phức không thể giải quyết.
Nguyên Giác đã có tuổi, nhưng vẻ phấn khởi lộ rõ trên mặt, lúc nói chuyện giọng cũng run nhẹ do phấn kích, rõ ràng thuộc loại “Người quá mức nhiệt tình”, nhưng do phép lịch sự buộc cô khẽ gật đầu... tuy cái gật đầu này cực kỳ cho có lệ.
Tuân gia nổi danh khắp huyện Thanh Cừ, dù chưa thấy qua nhưng cũng ít nhiều nghe qua. Thế nhưng hơn một thập kỷ trước, Tuân gia rời trấn nhỏ đến thành phố, từ đó mai danh ẩn tích. Mãi đến hai năm gần đây mới về nhà cũ, chủ nhà cũng biến từ một cặp vợ chồng ngoài ba mươi thành cô thiếu nữ.
Tuân Nhược Tố kế nghiệp tổ tiên, bày một sạp nhỏ giúp người bói toán, có điều mỗi ngày chỉ bói ba quẻ, tính hồng không tính bạch.
Thế nhưng hôn sự hay hỉ sự đều là chuyện không thể đoán trước được, càng không bàn đến độ chính xác của chúng. Nên rất ít dân làng tình nguyện quảng cáo giúp cô, đôi khi thậm chí không bói đủ ba quẻ một ngày, ví dụ như hôm nay, chỉ mới bói miễn phí một quẻ.
Nguyên Giác vô cùng quan tâm đến ngôi nhà cũ này cùng người đang sống bên trong, xuất phát từ lòng kính trọng với tổ tiên Tuân gia.
Ông ta hừng hực khí thế đến đây, nhưng khi thấy Tuân Nhược Tố, cảm giác phấn khích tò mò chuyện thần bí bỗng biến mất trong nháy mắt. Tuân Nhược Tố thật sự rất chân thật, bề ngoài hoàn toàn không có chút thần bí nào.
Nghe đồn huyết mạch Tuân gia đều bị mù, nhưng dường như Tuân Nhược Tố không mắc loại bệnh này, trông vô cùng bình thường. Nếu bắt buộc chỉ ra một điểm khác người, chỉ có thể nói đến vẻ ngoài xinh đẹp như nàng tiên, tuy rằng vẻ ngoài khó gần nhưng mọi người đều cảm thấy thoải mái đến kì lạ khi nói chuyện cùng, có lẽ nhờ vẻ ngoài quyến rũ của cô.
Nguyên Giác hạ mắt và niệm “A di đà phật.”: “Vừa rồi nghe cô nói chuyện với quản lý của chúng tôi, dường như người hôm nay cô muốn tiễn đưa là chính cô?”
Lúc này Tuân Nhược Tố không hề giống người sắp trút hơi thở cuối cùng... Nguyên Giác làm nghề này lâu như vậy, nhà cho dù tuyệt hậu cũng sẽ có chú, dì hoặc anh em đến giúp đỡ, chưa từng thấy khách hàng tự mình lo hậu sự cho bản thân. Nghe có vẻ cô đơn và bi thảm.
Tuân Nhược Tố đưa thỏi vàng giấy cho Nguyên Giác, khiến đối phương nhận lấy trong vô thức, thỏi vàng được phủ một lớp bột vàng kém chất lượng, đụng đến đâu dính đến đấy. Tuân Nhược Tố bước đến trước mặt ông thở dài: “Rốt cuộc quản lý Hồ thiếu đức hạnh đến mức nào mới tập hợp phải đám người các ông vậy.”
“...” Nguyên Giác nghe những lời này, nào phải lời hay ý đẹp gì.
Tuân Nhược Tố thật sự nóng lòng vào quan tài nằm, mong được mãi mãi yên nghỉ sau khi chết.
Đêm qua cô chỉ ngủ được 3-4 tiếng, lại đụng trúng tên quản lý Hồ hám lợi từ người chết. Tuy hắn nói đã an bài tốt mọi chuyện, nhưng trong số ba mươi đến bốn mươi người ngoài cửa, có một nửa ban ngày không thấy bóng dáng, mỗi tên đều cuồn cuộn âm khí nhìn chằm chằm Tuân Nhược Tố nở nụ cười nham hiểm. Ngoài ra còn một đám người đang chìa tay trông như ăn mày dưới đôi mắt của Tuân Nhược Tố, như đám trẻ con mong chờ lì xì ngày Tết.
Người sống ai cũng có thể trữ tiền trong túi, vì sao cô không thể?
Người Tuân gia đoán được thiên mệnh, được cho là có thể biết khi nào họ sẽ ra đi, nên sao có thể không đoán được lòng tham và sự thiếu đạo đức trong bản chất con người chỉ vì tiền. Tuân Nhược Tố nhìn chiếc quan tài đã được chuẩn bị kỹ lưỡng trong sân, bỗng dưng cảm thấy đường đến Hoàng Tuyền của mình e rằng sẽ rất khó khăn, sắp ra đi mà lòng vẫn chưa thanh thản.