"Thuần Nhu!" Vừa về đến nhà là Vũ Luân liền gào thét gọi 'bà xã'
"Tôi đây ==" Sao hôm nay hắn về sớm vậy?
"Trên báo là sao? 1 tuần 1 lần? Vẻ mặt đau khổ?" Vũ Luân vừa nghiến răn vừa hỏi
"À hiểu lầm hiểu lầm thôi anh đừng tức giận"
"Tôi hiểu rồi, hay là em muốn chúng ta tiến thêm bước nữa? Hửm?" Hắn cười gian trá nhìn nhìn tôi làm tôi nổi cả da gà
"Không phải đâu anh đừng hiểu lầm hihi" Ọ.o
"Thu dọn đồ đạc đi, tối nay chúng ta bay qua London"
"Vâng"
------------------------
Wow! Không ngờ nơi ở của ba mẹ hắn lại to như thế, như cung điện ấy. Nếu nhà hắn là một biệt thự rộng lớn với đầy đủ tiện nghi hiện đại nhất thì ở đây lại mang vẻ cổ kính, ấm áp...
Hắn đưa tay ra, ý bảo tôi khoác vào. Đúng ha, quên mất là cần phải đóng kịch nữa.Quản gia tiến đến chào chúng tôi rồi dẫn chúng tôi đến chỗ mẹ hắn
Một người phụ nữ xinh đẹp ở tuổi trung niên đi đến ôm hai chúng tôi nồng nhiệt.
Bà ấy thật đẹp, vẻ đẹp hiền từ phúc hậu mang cho người ta sự dựa dẫm. Sao một người như vậy lại sinh ra tên tổng tài phúc hắc này cơ chứ???
"Nhu Nhu à, con thật dễ thương a~"
"Dạ con cám ơn mẹ!" Tôi chưa kịp nói gì thì hắn đã chen vào
"Đứa con bại hoại này, ta là nói chuyện với con dâu ta, ai cho chen vào?"
"Là con kiếm về mà, công con chứ!"
Mẹ Vũ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-ngot-tinh-van/2033048/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.