Đêm đó, Đoan Ngọ trằn trọc không ngủ được, trong đầu lúc thì hiện lên hình ảnh Lê Vi Vi khóc, lúc thì câu nói “Chúng ta có rất nhiều thời gian” của Chu Hành, lúc thì là khuôn mặt ngày càng không thích cô của bà cụ Nhiếp. Khi cuối cùng có chút buồn ngủ, cô nhìn đồng hồ thì đã bốn giờ sáng.
Hôm sau đi học, cô tất nhiên là mệt mỏi rã rời, đến mức tệ hại hơn là Lý Nhất Nặc xin nghỉ bệnh không đến lớp. Không có Lý Nhất Nặc, không ai che giấu cho Đoan Ngọ ngủ gật nên cô cứ lúc thì mắt vô hồn, lúc thì gật gù như con gà mổ thóc, chịu đựng đến tiết học cuối cùng. Cuối cùng, bạn cùng lớp là Nguyễn Thông Thông nhớ ra cần giúp đỡ bạn bè, cậu ta dựa vào việc giáo viên Hóa mới không rõ tình hình sắp xếp trong lớp, công khai di chuyển đến chỗ của Lý Nhất Nặc, lớn tiếng nói: “Nào nào, để tớ canh cho, cậu ngủ hai mươi phút đi.”
Đoan Ngọ cảm kích tặng Nguyễn Thông Thông một chiếc “thẻ chạy chân” tự chế, mắt lim dim, yếu ớt hứa sẽ giúp cậu ta một lần chạy việc trong trường. Rồi cô ngủ đến một giờ chiều, lỡ luôn giờ ăn trưa.
Tỉnh dậy, Đoan Ngọ thấy trên sách bài tập Hóa có một chiếc sandwich và một chai nước suối. Cô quay lại cảm ơn Nguyễn Thông Thông, cậu cười chỉ vào lớp trưởng, nói đồ là do lớp trưởng mua. Đoan Ngọ lại cảm ơn lớp trưởng, người đang vẽ đường trợ lực, đẩy gọng kính lên, từ tốn nói: “Đừng làm phiền tớ với những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-ngo/3599431/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.