Sau khi Đoan Ngọ vui mừng nhận được câu trả lời thỏa mãn và trở về phòng, Chu Hành bị cô của anh kéo xuống hầm rượu nói chuyện. Cô Chu vừa giải quyết xong vấn đề cỏ khô và tình cờ nghe được hai câu quan trọng nhất, tất nhiên cũng thấy được biểu cảm từ lo lắng đến cực kỳ vui mừng của Đoan Ngọ. Buổi sáng khi Chu Hành đưa Đoan Ngọ đi dạo, cô Chu đã nói chuyện điện thoại với mẹ của Chu Hành, rõ ràng “hẹn hò” chỉ là một sự an ủi không thích hợp. Nếu Đoan Ngọ chỉ là một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi, điều đó không phải vấn đề lớn. Nhưng Đoan Ngọ sắp trưởng thành, dù trong mắt mẹ Chu Hành, cô có trẻ con thế nào thì cũng là một người sắp có thể tự lựa chọn trường học và chuyên ngành của mình.
Cô của Chu Hành nhìn anh cúi xuống trước kệ rượu, giọng nhẹ nhàng: “Lấy hai chai cho ba cháu đi.”
Chu Hành quay lại nhìn cô Chu cười: “Vâng ạ.”
Cô của Chu Hành buộc tóc, ngồi xuống chiếc ghế gỗ bên trái anh. Có vẻ cô hơi mệt, giọng vẫn ấm áp nhưng trầm hơn hai bậc so với khi gặp anh sáng nay, trong mắt bà có một chút đỏ của sự mệt mỏi sau khi bận rộn.
“Vừa rồi cô nghe cháu trả lời Đoan Ngọ. A Hành, cháu làm vậy là không đúng. Cô không hiểu rõ về Đoan Ngọ lắm, nhưng theo cô, mối quan hệ dựa trên sự ban ơn như vậy sẽ trở thành một vết nhơ khó nói suốt đời.”
Chu Hành đang chọn một chai rượu vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-ngo/3599429/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.