Vào đầu tháng Mười, ban ngày ở thành phố miền Bắc vẫn còn nóng, nhưng ban đêm dần dần trở nên lạnh phải đắp chăn bông.
Đoan Ngọ nằm dài trên bàn trà trong phòng khách nhỏ, vừa ăn bánh hành do mẹ của Lý Nhất Nặc làm, vừa làm bài tập và xem TV. Khi đến đoạn cảm động, cô vừa dẹp bài tập thì nước mắt đã rơi lã chã. Trong bếp đang hầm một con gà thả vườn bổ dưỡng, lửa đã lên, nước cũng sôi, nồi kêu xèo xèo.
Nhiếp Minh Kính đeo ba lô to, cậu đẩy cửa bước vào thì thấy mắt Đoan Ngọ đỏ hoe. Biểu cảm của cậu thoáng dừng lại, rồi nhìn vào màn hình TV nơi một gia đình đang khóc lóc như thể trời sắp sập, sắc mặt cậu đen lại, bước thẳng vào phòng ngủ.
Đoan Ngọ không biết điều, vừa ăn bánh vừa nhìn theo cậu, hỏi: “Anh, anh thi xong rồi à?”
Nhiếp Minh Kính không nhìn cô, đóng cửa lại.
Đoan Ngọ ăn không ngon miệng, cố gắng ăn hết bánh. Cô tắt TV rồi lại đem bài ra làm. Đang làm bài, cô bắt đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng của Nhiếp Minh Kính. Cô nghĩ, chắc chắn Nhiếp Minh Kính đã biết cô nói dối về việc đang hẹn hò với Chu Hành.
“Anh.”
Cuối cùng, Đoan Ngọ không chịu nổi, cô bỏ bút xuống rồi đi gõ cửa.
Trong phòng, Nhiếp Minh Kính đi qua đi lại, cậu đóng cửa sổ kính nhìn ra đường rồi bật điều hòa đứng đẹp mắt, sau đó sắp xếp lại bàn làm việc. Cuối cùng, cậu im lặng nhìn cánh cửa hơi mỏng.
Trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-ngo/3599420/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.