Sân bay Heathrow bất cứ lúc nào cũng chật ních người từ khắp thế giới, hôm nay cũng vậy không có ngoại lệ. Hàng người xếp trước quầy gửi hành lý thật sự dài, Thái Tri Kiều đeo ba lô từ vai trái đổi sang vai phải, sau đó giơ tay nhìn đồng hồ, may là cách giờ máy bay cất cánh còn một khoảng thời gian dài. Cô gái tóc vàng mắt xanh ở phía sau quầy mỉm cười ngọt ngào nhưng lại vụng về còn đang hỏi đồng sự ở quầy sát vách liên tục, Tri Kiều bắt đầu thiếu kiên nhẫn mà dùng bàn chân gõ nhịp nhàng trên mặt đất, đây là thói quen của cô, một thói quen không quá nho nhã. “Bố em không thích con gái như vậy, đây có vẻ như không có giáo dục.” Có một tiếng nói. Cô quay đầu lại, là Chu Diễn đứng ở phía sau cô, cười như không cười mà nhìn cô. Hôm nay anh vẫn rất quý ông, áo sơ mi màu trắng sữa và quần tây cùng màu, chỉ có dây nịt và giày là màu đen. Áo khoác treo trên cánh tay, va ly hành lý đứng ngay ngắn bên cạnh anh, Tri Kiều bất giác ngắm đôi giày vải đã hơi cũ trên chân mình —— nếu như không nói, có lẽ không ai biết bọn họ cùng nhau đi. Nhớ tới “việc không thoải mái” tối qua, Tri Kiều mấp máy môi, quay mặt sang chỗ khác làm bộ không nghe thấy. Chu Diễn cố ý ló người sang đây, khuôn mặt anh tuấn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô. Anh nheo mắt lại nhìn kỹ đôi mắt cô, dùng giọng điệu anh trai lừa gạt: “Được rồi, tôi bằng lòng đền em một máy tính khác, hoặc là em có thể trừ tiền lương của tôi.” Cô trừng anh, cố gắng duy trì vẻ mặt không thay đổi. Chu Diễn bất đắc dĩ mỉm cười, nhưng là nhìn thấu cô, vừa cười vừa lắc đầu. Tri Kiều bỗng nhiên rất muốn biết, giờ phút này ở trong mắt Chu Diễn cô là người như thế nào, cô là gì đối với anh? Cô đoán rằng, có lẽ anh coi cô là đồng nghiệp, có lẽ là em gái, nhưng không phải là một “phụ nữ” —— ý của cô là, loại “phụ nữ”…loại có thể phát sinh chút gì đó. “Chu Diễn?” Một giọng nữ nghe ra rất tinh tế vang lên bên tai bọn họ. Tri Kiều kéo khoé miệng, không cần quay đầu lại cũng biết là ai. Thanh âm của cô rất hay, đương nhiên, người còn đẹp hơn. “Thang Dĩnh,” Chu Diễn nói, “Sao em lại ở đây?” “Đừng nói nữa, em đến viết bản thảo, bài báo về lữ hành, hỏng bét là trời không cho em đi du lịch, với em mà nói quả thực là ác mộng!” Người đẹp khoa trương mà đảo mắt khinh thường. Hôm nay cô mặc áo sơ mi không tay màu trắng, lộ ra cánh tay dài nhỏ mà trắng trẻo, quần jean bó sát người lại vừa vặn buộc quanh đường cong xinh đẹp. Chu Diễn bị cô chọc cười, “Đi du lịch cũng phải cần trời cho sao?” “Đương nhiên,” cô nói, “Ví dụ như em không thể chịu được ngồi trong cabin thời gian dài, không chịu nổi cùng các du khách từ khắp nơi trên thế giới chen chúc trong nhà bảo tàng gì đó, hay giáo đường, đương nhiên điều em không thể chịu đựng được chính là cái gọi là leo núi ngắm cảnh tại công viên quốc gia.” Tri Kiều rủ mắt xuống nhìn đôi giày cao gót màu đỏ cao chừng 10 cm trên cặp chân của người đẹp, chờ đợi một ngày nào đó có thể nhìn thấy cảnh tượng chủ nhân của chúng nó mang chúng nó leo núi. “Ồ, đúng rồi, chuyến bay của em sáu giờ rưỡi cất cánh, anh thì sao?” “Thật khéo, chúng ta cùng chuyến bay.” Nụ cười của Chu Diễn có đôi khi mê chết người. “Thật sự!” Thang Dĩnh mở to mắt, bộc lộ vẻ vui mừng. “Có thể chứ?” Chu Diễn vươn tay trống không kia, Thang Dĩnh buông va ly hành lý trong tay, giao cho anh, nhìn qua rất tự nhiên. Thang Dĩnh cũng quen biết lão Hạ, Cá Mập và A Khố, cô chào hỏi với bọn họ, lúc đến phiên Tri Kiều, người đẹp chỉ mỉm cười gật đầu. Tri Kiều cười cười có lệ, quay người lại, cúi đầu nhìn áo thun không thể thấy được hình dáng gì của cơ thể trên người mình, lại nghĩ tới cô đang đeo ba lô nặng nề trên vai, trong lòng chợt không có cảm thụ. Đến lượt cô làm thủ tục đăng ký, cô gái tóc vàng mắt xanh nỗ lực mỉm cười với cô, nhưng cô lại chẳng đưa ra biểu cảm gì, nụ cười của cô gái hơi xấu hổ, nhưng vẫn cong khoé miệng làm xong thủ tục cho cô, cuối cùng còn chúc cô lên đường vui vẻ. Cô xoay người, trong lòng có chút hối hận, con người lúc nào cũng mang áp lực ở một chỗ trút đến một chỗ khác, nhưng không nghĩ tới làm như vậy có tạo tổn thương cho người khác hay không. Tri Kiều xoay người muốn nói một tiếng “Cám ơn” với cô gái kia, nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy Chu Diễn và Thang Dĩnh đang đứng song song trước quầy, bộ dáng thân thiết khắng khít. Vì thế cô lại lập tức thay đổi chủ ý.” “Được rồi,” cô bước nhanh hướng đến cửa an ninh, lầm bầm lầu bầu, “Tôi tin trong mười mấy giờ các người nhất định không buồn tẻ…” Lúc lên máy bay, bầu trời đã dần tối, Tri Kiều nhét tai nghe vào lỗ tai, cố ý mở âm lượng lớn hơn bình thường để ngăn lại tiếng cười trong trẻo của Thang Dĩnh ở ghế sau. Cô tựa vào trước cửa sổ, ngắm những chấm đèn ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ bố có giống cô từng vô số lần nhờ ánh trăng mà nhớ quê nhà, sau lúc cô mười hai tuổi, ông đã trải qua một cuộc sống như thế nào, vui vẻ hay là khổ sở, và…tự do mà ông muốn có đạt được hay không? Cô nhắm mắt lại, nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Cô mơ một giấc mộng, trong mộng cô vẫn là một cô bé mười hai tuổi, bố xách theo hành lý sắp sửa rời khỏi nhà, cô nên phải đi lên ôm lấy ông, giống như hồi bé khóc lớn để có được thứ mình muốn, yêu cầu bố đừng đi… Nhưng cô không có, cô chỉ cho ông một nụ cười thản nhiên, mặc dù ngay cả chính cô cũng cảm thấy khoé miệng cứng ngắc ghê gớm. Bố nhìn cô một cái thật sâu, sau đó xoay người trở tay đóng cửa lại, rồi bỏ đi. “Kiều…Kiều…” Có người thấp giọng gọi cô, hơn nữa nắm bờ vai của cô. Cô mở to mắt, phát hiện là Chu Diễn, không biết anh và Cá Mập thay đổi vị trí lúc nào, ngồi xuống bên cạnh cô. Tri Kiều hé miệng muốn nói gì đó, nhưng cổ họng lại nghẹn lời. “Em nằm mơ? Mơ thấy gì? Vì sao em khóc?” Đối mặt với những câu hỏi liên tiếp của Chu Diễn, cô hơi lấy lại tinh thần. Cô ngơ ngác sờ hai má của mình, vậy mà tràn đầy nước mắt… “Không biết,” cô bối rối, dùng lòng bàn tay lau nước mắt, mỉm cười nói, “Em cũng không biết…” Chu Diễn nhìn cô, ánh mắt kia giống như là của một người bố hay là anh trai, có vẻ dịu dàng hiếm thấy trên mặt. Cuối cùng, anh vươn ngón cái lau giọt nước mắt cuối cùng trên mặt cô, sau đó lấy ra một chai nước khoáng, nói: “Muốn uống một chút không?” “Không cần…” Cô quay đầu đi chỗ khác, nhìn ngoài cửa sổ, lại phát hiện ngoại trừ ánh sáng phản chiếu thì không nhìn thấy gì cả. Bọn người Tri Kiều và Chu Diễn chia tay ở sân bay Phố Đông, bởi vì người kia hình như “tiện đường” hơn với Thang Dĩnh. Vợ của lão Hạ lái xe đến đó ông ta, thuận tiện đưa những người khác đến nội thành. “Vì sao cậu và Chu Diễn đổi chỗ ngồi?” Lúc xếp hành lý ở sau xe, Tri Kiều giả vờ thờ ơ hỏi Cá Mập. “Tên kia…” Cá Mập căm giận trợn mắt, “Tôi vốn tưởng rằng anh ta có lòng tốt muốn làm mối cho tôi và Thang tiểu thư, đợi đến khi đổi chỗ ngồi mới biết, hoá ra sau khi Thang tiểu thư ngủ lại ngáy ầm ầm, ồn ào muốn chết…” Cô kinh ngạc mở to mắt, nói với chính mình: đương nhiên chỉ là nguyên nhân như vậy… Bằng không thì sao, bằng không mày còn hy vọng anh ấy có nguyên nhân khác sao? Xe chạy thẳng từ sân bay hướng đến nội thành, Tri Kiều bỗng nhiên phát hiện gần đầy bầu trời của Thượng Hải hình như trước đây chưa từng xanh thế này, loại màu xanh này đã lâu cô chưa thấy —— hoặc là, đã lâu cô chưa để ý tới thành phố này. Sẩm tối về đến nhà, mẹ còn chưa trở về, cô xếp hành lý xong, sau đó bắt đầu nấu bữa tối. Đồ trong tủ lạnh gần như giống như đúc với hai tuần trước khi cô ra ngoài, nguyên xi không dùng tới. Cô thở dài một hơi, xem ra mẹ lại dùng thức ăn bán bên ngoài để đối phó với dạ dày của mình. Lúc sắp nấu cơm xong, cô nhịn không được gọi điện thoại cho mẹ, nhận được trả lời hôm nay bận quá, có phải tăng ca đến mười giờ, cho nên bảo cô tự mình ăn, ăn xong rồi tắm rửa đi ngủ. “Có bận cũng phải ăn bữa tối chứ.” Tri Kiều quát to với điện thoại. “Ăn, mẹ đương nhiên sẽ ăn,” mẹ dùng giọng điệu qua quýt nói, “Một ngày ba bữa mẹ đều ăn cả.” “Nhưng mẹ ăn gì chứ? Đều là đồ vứt đi!” “Được rồi, đừng quát to với mẹ, mẹ đã bị những bản báo cáo kiểm tra này làm đau đầu muốn chết.” “Mẹ có thể nhận việc ít lại không?” “Có tiền đặt ở trước mặt con không biết đi kiếm sao?” “Vậy mẹ cũng không cần thiết biến chính mình bận thành như thế chứ.” “Mẹ bận? Mẹ bận là do ai tạo thành?” Tri Kiều biết cô lại không cẩn thận mà giẫm vào mìn, vì thế vội vàng kéo ống nghe ra xa mấy cm. “Lúc trước là ai không làm nhân viên kế toán tốt đẹp lại lo chạy đi…phải bồi thường để làm người chế tác tiết mục gì đó hả? Là ai biết rõ phòng kinh doanh không đủ nhân viên mà không nói tiếng nào chạy đi —— hả?” “Chuyện cũ lâu rồi mẹ có thể đừng lôi ra nói nữa được không…” Cô dụi mắt, cầu xin nhiều hơn là phản kháng. “Được rồi mẹ không thèm nói với con nữa, nói điện thoại với con chẳng khác nào lãng phí thời gian quý giá của mẹ!” “Vậy mẹ nhớ ăn tối ——” cô rốt cục giành một câu dặn dò trước khi ngắt điện thoại, nhưng không biết đối phương có nghe hay không. Tri Kiều xoay người, nhìn thấy bàn đồ ăn ba món, một nụ cười trên khoé miệng không rõ nguyên do. Mặc dù có rất nhiều chuyện không như ý người, nhưng cô vẫn nhắc nhở mình phải vui vẻ một chút, mọi việc phải hướng đến mặt tích cực. Ví dụ như bây giờ, tuy rằng mẹ không thể trở về ăn tối với cô, nhưng may là cô chỉ nấu ba món, sẽ không quá lãng phí. Đúng vậy, may mắn… Sáng hôm sau, Tri Kiều theo lời hẹn trước đó mà đến phòng chế tác hậu kỳ. Chế tác hậu kỳ cho bản chính cũng tốn rất nhiều thời gian, quan trọng hơn là cần máy móc và thiết bị, đối với nhà chế tác độc lập mà nói, không có tiền và tinh lực để xây dựng phòng làm việc như vậy, chỉ có thể thuê người khác sử dụng. “Ha, lần này đi đâu?” Người phụ trách làm việc này gọi là “Tiểu Béo”, thực ra tuổi tác không nhỏ, chẳng qua mọi người luôn gọi anh ta thế này, do đó dù Tri Kiều nhỏ hơn anh ta sáu bảy tuổi, vẫn theo mọi người gọi anh ta là Tiểu Béo. “Anh quốc.” Cô chun mũi. “Ở đó bây giờ nóng không?” “Cũng tốt, mùa hè ở Anh cũng không coi là nóng, thậm chí có thể gọi là mát mẻ.” “Vậy chắc là một chuyến du lịch rất vui nhỉ.” Cô cười lắc ngón trỏ: “Anh đó, lúc nào cũng cho rằng chúng tôi đi chơi. Nhưng thực ra một khi ‘chơi’ biến thành công tác, sẽ không chơi vui đâu.” Tiểu Béo sờ đầu cười ha ha, cuối cùng nói: “Đúng rồi, hôm nay chờ một chút, Phùng Giai Thụy cũng tới.” “Ờ…” Tri Kiều gật đầu. Trên thực tế, Phùng Giai Thụy mới là ông chủ ở đây, đồng thời cũng là người trung gian giúp cô bán tiết mục cho các đài truyền hình, anh ta chỉ mới 35 tuổi, cũng đã mở vài công ty rất có lời. Thậm chí có đôi khi Tri Kiều cảm thấy, anh ta mới là người sản xuất tiết mục này, mà cô…chỉ là người phụ. Trên cơ bản, cắt nối và hậu kỳ đều là việc của lão Hạ và A Khố, sau khi Tri Kiều ở bên cạnh đi vài vòng thì liền ra ngoài. Cuối hành lang có mấy người đang hút thuốc, cô đi vào, mới phát hiện Phùng Giai Thụy là một người trong số đó. “Cô đã về.” Trên mặt Phùng Giai Thụy lộ vẻ ôn hoà của ngày thường, không phải cười, cũng không phải không có biểu cảm. Lần đầu tiên Tri Kiều gặp anh ta, cảm thấy mặc dù anh ta mỉm cười nhưng là một người khó tiếp cận. Sau này sự thật chứng minh…quả là như vậy. Phùng Giai Thụy và Chu Diễn khác nhau, người sau sẽ dùng động tác và biểu tình của anh nói rõ ràng với bạn, anh muốn duy trì một khoảng cách, Phùng Giai Thụy hoàn toàn tương phản, anh ta cho bạn cảm giác bạn đã tiếp cận anh ta không có giới hạn, nhưng trên thực tế không ai biết trong đầu anh ta thật sự suy nghĩ cái gì. “Ừm,” Tri Kiều cười với anh ta, “Hôm qua vừa về.” Phùng Giai Thụy nhướng lông mày: “Hôm qua vừa về, sáng đã làm hậu kỳ, xem ra các người rất chăm chỉ.” “Đâu có…” Cô luôn có chút khó xử đối với những lời khen ngợi. Anh ta lại hàn huyên với người bên cạnh hai câu, sau đó dập tắt thuốc, đi đến trước mặt Tri Kiều nói: “Đến văn phòng tôi nhé, tôi có chuyện muốn nói với các người.” “Chúng tôi?” Tri Kiều ngẩn người. “Ừ, cô và Chu Diễn.” Cô vừa định nói Chu Diễn không có tới thì người kia đã từ đầu hành lang khác đi đến, chào hỏi với bọn họ. Tri Kiều bất ngờ, bắt đầu đoán rốt cuộc Phùng Giai Thụy sẽ nói gì với bọn họ. “Hãy nghe tôi nói,” Phùng Giai Thụy mời bọn họ vào văn phòng, đóng cửa lại, nói thẳng, “Tuần trước tôi nhận được thông báo của nhà đầu tư lớn nhất của hai người, nói rằng tạm thời huỷ bỏ nguồn tài trợ cho tiết mục.” “Tạm thời?” Chu Diễn ngồi trên sofa, một tay chống đầu, nhíu mày. “Khi nào tiếp tục thì còn chưa biết…” “Nói cách khác…” “Ừm,” Phùng Giai Thụy vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, “Nếu hai người muốn tiếp tục quay hình tiết mục, nhất định phải tìm nhà đầu tư khác.” Tri Kiều quả thực sợ ngây người, ba năm nay mặc dù cũng gặp qua rất nhiều khó khăn, nhưng không có gì so với việc nhà đầu tư rút lui khiến cho cô và đoàn thể “của cô” lâm vào hoàn cảnh khó khăn. “Anh có đề xuất gì không?” Chu Diễn lại có vẻ rất bình tĩnh. Phùng Giai Thụy nhìn anh, lộ ra nụ cười đặc thù của thương nhân, nói: “Tôi rất thích vẻ gặp biến không sợ hãi của anh.” “Cám ơn.” “Tôi đang tìm một số nhà đầu tư mới, đã tiếp xúc với vài người, nhưng mà chuyện bỏ vốn lúc này là xây dựng trên nền tảng tín nhiệm mà hai bên cho nhau, ít nhất, anh muốn cho nhà đầu tư nhìn thấy lợi tức vốn đầu tư, muốn cho họ tín nhiệm anh —— cho nên không dễ dàng như trong tưởng tượng.” “Anh muốn chúng tôi làm những gì?” Chu Diễn tiếp tục hỏi. “Tốt lắm,” Phùng Giai Thụy nói, “Tôi muốn sắp xếp gặp mặt một lần. Tôi, hai người, cùng với nhà đầu tư mà tôi muốn thu hút tiền vốn.” “Nhưng mà…” Tri Kiều lau mồ hôi lạnh trên trán, “Lúc gặp mặt, chúng tôi phải nói gì?” Phùng Giai Thụy nhún vai: “Nói những gì nên nói, chính là tiết mục của hai người, ý nghĩ của hai người cùng với mức độ được hoan nghênh của tiết mục.” Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc, bởi vì hai người đàn ông đều rất trực tiếp, cho nên không cần tốn nhiều thời gian để hiểu rõ ý tứ lẫn nhau. Lúc đi ra văn phòng, Tri Kiều nghĩ đến cuộc hẹn sắp đến, có chút lo sợ bất an. “Suy nghĩ gì đó?” Chu Diễn hỏi. “…Không có gì.” Cô bất giác nhăn mặt nhíu mày. Chu Diễn nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười, “Nha đầu ngốc, đây không phải là chuyện ghê gớm gì.” Cô nửa tin nửa ngờ: “Bố em…ông ấy cũng từng gặp chuyện như vậy?” “Đương nhiên,” anh gật đầu, “Trong hai năm đầu tiên khi tiết mục vừa bắt đầu, chúng tôi không biết đã thay đổi bao nhiêu nhà đầu tư, lúc ấy còn chưa có tên tuổi gì, cũng chẳng có người chịu đầu tư. Suy nghĩ lại, bây giờ chúng ta có nhiều lợi thế không biết hơn mấy trăm lần so với thời điểm kia.” Cô thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn cảm thấy tâm trạng nặng nề. “Đừng như vậy,” anh vươn ngón trỏ dí vào mi tâm của cô, “Bố em nhất định không thích nhìn thấy em như vậy.” Tri Kiều chụp tay anh lại, “Vì sao anh luôn nói ‘bố em không thích em thế này’, ‘bố em không thích em thế nọ’… Mỗi ngày bố em đều báo mộng cho anh sao?” “Đúng vậy,” Chu Diễn lập tức lộ ra ánh mắt trống rỗng, giống như thật sự thông linh, “Ông ấy còn nói, ‘con gái tôi tính tình bướng bỉnh, ngực nhỏ lại ngốc nghếch, cậu hãy chăm sóc nó thật tốt’…” “Xéo đi!” Cô trừng anh. Chu Diễn cười cười nhìn cô, nói: “Em đừng lo, bánh mì còn lớn được, ngực cũng sẽ biến lớn thôi.” Mặc dù ở sâu trong lòng có một tia nghi ngờ, nhưng trông thấy nụ cười của người đàn ông trước mắt, Tri Kiều chợt cảm thấy, bất luận gặp phải khó khăn gì cũng đều không thể đánh ngã cô! Chẳng qua… 70B thật sự rất nhỏ sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]