Ánh sáng từ đèn đường và cửa hàng ở hai bên đường đã khiến cả thành phố trở nên rực rỡ. Tri Kiều và Chu Diễn đi bộ trên đường khoảng hai mươi phút, sau đó Chu Diễn bỗng nhiên dừng lại, đứng trước lối vào của một ngõ nhỏ, hai tay anh đút vào túi, đứng im không nhúc nhích.
Tri Kiều đi đến, đứng bên cạnh anh.
Đã rất nhiều lần cô thử tưởng tượng ra, đó sẽ là một ngõ nhỏ như thế nào, và mỗi lần, xuất hiện trong đầu cô đều là những cảnh tượng u ám đáng sợ giống như trong phim kinh dị, nhưng hiện tại, trước mắt cô là một ngõ nhỏ sáng sủa, dù không sạch sẽ, cũng không gọn gàng cho lắm, nhưng đống rác dọc theo bờ tường lại được sắp xếp rất ngăn nắp.
Cô hơi ngạc nhiên, nơi này hoàn toàn không giống như hiện trường tội phạm, nhiều nhất cũng chỉ gọi là một ngõ nhỏ ít người đi qua mà thôi. Trong những ngày tràn ngập không khí vui mừng náo nhiệt như thế này, nó thậm chí còn có phần ấm áp.
Chu Diễn bước chầm chậm vào con ngõ, thậm chí cô không nghe thấy cả tiếng hít thở của anh, anh giống như một bức tượng sáp vậy, đi vào mà không phát ra tiếng động nào.
Cô đi phía sau anh, giày thể thao giẫm xuống nền xi măng cao thấp gồ ghề vừa thấm đẫm nước mưa, cảm giác không được tự nhiên cho lắm.
“Chính là nơi này……” Không biết qua bao lâu, Chu Diễn bình tĩnh nói, “Thật ra anh hoàn toàn không nhớ rõ rốt cuộc tối hôm đó như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-lu-hanh-day-nang/2343933/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.