Càng hạnh phúc bao nhiêu, Tô Nhược càng bất an bấy nhiêu. Bản năng khao khát yêu thương và nỗi lo sợ được mất, chúng đan xen vào nhau như muốn xé cô làm trăm mảnh.
Tình yêu giống như một thứ chất độc tác dụng chậm, ngấm dần từng chút một, làm tê liệt hoàn toàn lý trí, đến khi người ta mơ hồ nhận ra sự khác thường thì đã không còn khả năng phản kháng. Nó thôi thúc người ta dấn thân vào sự mạo hiểm, liều lĩnh và khờ dại. Dẫu biết giấc mơ ngọt ngào này chỉ tựa như mây khói dẫn dụ người ta sa chân lạc bước để rồi rơi xuống vực sâu vạn trượng, Tô Nhược vẫn tiếp tục đắm chìm trong mối quan hệ với Lục Minh Trạch. Cô đã không thể dừng lại được nữa.
Hai suy nghĩ đối nghịch nhau giằng co trong lòng Tô Nhược rất lâu, cho đến một hôm, cô lại gặp ác mộng. Tỉnh dậy lúc hai giờ sáng, nhìn quanh quất trong phòng, chỉ có ánh trăng tĩnh lặng xuyên qua rèm cửa sổ tạo thành một vệt sáng trên nền nhà. Dường như bóng đêm có thể khuếch đại nỗi sợ hãi của người ta, Tô Nhược xoa lòng bàn tay ẩm lạnh mồ hôi của mình, hít sâu một hơi, xuống bếp rót nước uống. Lúc đi ngang qua phòng khách, cô vô thức ngẩng đầu lên, phát hiện thư phòng trên tầng hai vẫn còn mở đèn.
Giấy tờ trải ngổn ngang đầy mặt bàn, Lục Minh Trạch lướt ngón tay qua những dãy số, liên tục tính toán và đối chiếu, tập trung đến nỗi không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đến khi cảm nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-ky-uc-bi-danh-mat/3396150/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.