Cho đến lúc kim đồng hồ trong phòng khách điểm mười giờ bốn mươi lăm phút tối, Tô Nhược mới chịu chúc mẹ ngủ ngon rồi trở về phòng của mình trên tầng hai. Do mãi tập trung suy nghĩ đến những gì mẹ cô đã nói ban nãy nên khi mở cửa phòng và nhìn thấy Lục Minh Trạch ở trên giường, Tô Nhược hơi hoảng hốt, khẽ hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Lục Minh Trạch ngẩng lên, thái độ cực kỳ điềm tĩnh: "Nếu em muốn ba mẹ biết chúng ta vẫn luôn chia phòng ngủ thì anh có thể ra ngoài kiếm chỗ khác."
Cô lưỡng lự nhìn chiếc giường đơn chỉ dùng cho một người nằm: "Hay để em sang ngủ với mẹ nhé? Cũng lâu rồi em không..."
Lời còn chưa dứt thì Lục Minh Trạch đã đứng dậy, đôi chân dài mới chỉ sải vài bước, cơ thể cao lớn của anh đã chắn trước mặt cô. Cánh cửa đóng lại sau lưng, Tô Nhược có cảm giác như bị áp bức vô hình. Anh ép sát cô từng chút một, bàn tay trái đặt lên vòng eo thon để giữ cơ thể cô không bị va đập với vách tường, cúi xuống thì thầm: "Bà xã, em đừng bám mẹ nữa. Sao em không bám chồng của em hửm?"
Tô Nhược lập tức choáng váng, toàn thân cứng đờ. Khoảng cách quá gần, cô cũng không dám giẫy giụa, sợ làm đau cánh tay bị thương của anh.
"Được rồi... Anh buông em ra trước đã. Em đi lấy thêm chăn."
"Sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, em nỡ để anh ngủ dưới đó hay sao?"
"Anh ngủ trên giường đi. Em sẽ trải chăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-ky-uc-bi-danh-mat/3396140/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.