Một đường vội vàng. Cầu đã đi ngang, núi cũng vượt.
Một nơi Nam Hải, một chốn Tây Thiên, rốt cuộc có xa lắm không?
Tề Thiên năm trăm năm trước, Ngộ Không năm trăm năm sau.
Là Ngũ Chỉ sơn cắt đứt muôn vạn hồng trần.
Quan Âm nói, Kim Thiền Tử, ta dẫn ngươi đi gặp Tề Thiên.
Bên dưới Ngũ Chỉ sơn, thiếu niên hấp hối.
Gương mặt Quan Âm thanh lãnh như sen, cặp mắt lá liễu, giữa lông mày có một dấu chu sa đỏ thẫm như máu.
Thì ra ngươi đã không còn yêu Tề Thiên.
Áo trắng phiêu diêu, man mác chúng sinh. Ngươi muốn ta yêu Tề Thiên thế nào?
Dưới Ngũ Chỉ sơn, Quan Âm lệ rơi thành máu.
Giữa Nam Hải mờ mịt, Tử Trúc Lâm mênh mông chỉ còn lại thương xót nhân gian.
Vẫn nhớ tên thạch hầu bướng bỉnh kia.
Quan Âm nam sinh nữ tướng, khuôn mặt tựa đài sen.
“Tỷ tỷ trông giống hệt một đóa bạch liên.”
“Con khỉ vô lễ! Quan Âm là nam thân.”
Quan Âm khẽ cười, muôn vàn đóa sen nở rộ.
Vừa nhắm mắt, đã là năm trăm năm.
Ngộ Không mở mắt, ta không còn nhìn thấy Tề Thiên.
Tiếp theo là Thiên Bồng, Quyển Liêm.
Không ai nhớ rõ Tề Thiên.
Ta mang theo trí nhớ của Kim Thiền Tử, năm này qua năm khác.
Thường nhớ tới Cực Lạc điện, bạch sam thanh lãnh, niêm hoa mỉm cười,[3] chúng sinh điên đảo.
Vong tình khí ái, phong ấn Tề Thiên.
Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ.[4]
Mà ta, chính là Kim Thiền Tử trong tấm áo trắng hư ảo.
Như Lai duỗi tay ngọc nói, Kim Thiền Tử, ngươi và Tề Thiên xuống phàm giới nối tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-hong-tran/26895/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.