Hai con tuấn mã được lơi cương, thả bước từ từ đi vào thị trấn. Dân chúng ngạc nhiên vì cặp tuấn mã thì ít mà ngạc nhiên vì người cỡi ngựa thì nhiều.
Một thanh niên mặt đẹp như ngọc thì đã hiếm thấy mà nơi đây lại có hai chàng đều đẹp như tiên đồng.
Trên con ngựa bạch là thanh niên trang phục một màu trắng toát, tóc búi ngược bằng dải lụa tím nhạt.
Con ngựa đi bên cạnh là loại “Hãn huyết bảo câu”, quý báu cho giới giang hồ, cho những tay trọng ngựa đường xa. Màu đỏ như máu của lớp lông sát với da của con huyết mã làm nổi bật dáng dấp chàng thanh niên đang cỡi nó, cũng trong trang phục màu trắng từ dải lụa búi tóc đến đôi giày cũng màu trắng tuyết.
Những cô gái địa phương cũng phải đưa mắt nhìn, thì thầm bàn tán với nhau :
- Chàng cỡi ngựa bạch đẹp quá, đẹp hơn một mỹ nhân khuê các. Nhưng cái vẻ đẹp có vẻ dịu dàng, yểu điệu quá, nhất là đôi môi sao đẹp như con gái vậy đó.
- Ồ! Còn chàng cỡi con ngựa huyết mã thật hào hùng, vẻ đẹp này đâu có cô gái nào không mơ tưởng.
Hai thanh niên này không ai xa lạ là Chiêu Hạ và Đông Bích.
Đông Bích quay sang nói :
- Chiêu muội, à quên nữa, này Chiêu đệ, Chiêu đệ có thấy mấy nàng con gái sửng sốt nhìn Chiêu đệ kia không?
Chiêu Hạ hừ một tiếng rồi đáp :
- Hay là họ đang sùng bái Đông ca đấy.
- Đông ca không tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-hon-tuyet-cung/3070410/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.