Trong một đại tửu lầu, thực khách thật đông đảo nhưng đây là khách giàu sang, tiền nhiều, bạc dư, muốn tìm cao lương mỹ vị hay muốn uống rượu quí trà ngon thì họ mới đến.
Vì vậy, cách ăn mặc của thực khách nơi đây quả thật là sang trọng của những tay phú hộ hoặc là những công tử, công tôn danh gia thế phiệt.
Đại tửu lầu này nhằm vào hạng hái ra tiền đó vì thế cho nên bàn ghế phương tiện nơi đại tửu quán cũng đã tốn lắm bạc tiền và bao công phu chọn lựa mới trang hoàng cho khắp các phòng được diễm lệ.
Khách giang hồ võ lâm cũng thường hay lui tới ghé trọ nhưng họ đều là khách trang nhã, phong lưu hay bệ vệ hầu hạ rộn rịp như vua chúa tuần du.
Bởi vậy quản lý lấy làm ngạc nhiên khi thấy hai lão ăn mày áo quần rách bẩn chân kéo dép lẹp xẹp bước vào.
Hắn ta giơ tay ra chận, miệng nói :
- Nơi này dành cho thực khách chứ không phải chỗ để xin tiền.
Một ão ăn mày nghe tên quản lý hỏi liền cười :
- Nhưng chúng ta là thực khách mà.
Tên quản lý ngắm lại hai lão ăn mày, miệng vẫn ấp úng :
- Nhưng....
Lão ăn mày xua tay :
- Không nhưng gì hết, ta có tiền ta vào ăn, trả tiền đàng hoàng, làm gì ngươi cấm đoán.
Nói xong lão đưa cái bầu rượu đã cạn nơi tay, dúi vào tay tên quản lý miệng bảo :
- Lấy cho ta một bầu hồng tửu bách niên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-hon-tuyet-cung/3070401/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.