Bóng nắng yếu ớt liêu xiêu khẽ trượt dàiqua khung cảnh, ráng vàng xen đỏ nhuộm ấm góc trời quang. Thành phố nhún mình dưới chín tầng trời dường như có chút gì đó run rẩy, tựa hồ luyếntiếc không muốn chia tay mặt trời vàng rực rỡ trong cái thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm đang gần kề.
Vân Nhadừng xe trước lối vào nhà lớn Lý gia, đôi mắt mà cô vẫn thường tự hàogiờ đây có chút rụt rè nhìn xuyên ô cửa kính. Hàng rào kết từ cây bụicao quá đầu người cùng cánh cửa sắt lớn vẫn giống như lần cuối tiễn côtiểu thư rời khỏi, có chăng giờ đây thêm vài vệt xước cùng bề mặt lấmtấm thời gian. Từ đường lớn, có thể nhận ra từng hàng mái ngói đỏ ẩnhiện được xây theo kiến trúc mở với hai gian nhà chính phụ, nối với nhau bằng một hành lang dài có mái vòm phủ đầy rêu xanh.
Gió thổi nhẹ, mang theo vài kí ức trở về. Ngày đó, thế mà cũng đã hai năm,bảy trăm ba mươi ngày sống trong ma trận cảm xúc. Những tưởng thời giansẽ phần nào vùi lấp nỗi đau cùng cảm giác an ủi chính bản thân, ấy thếmà tại sao sau ngần ấy năm nhìn lại, mọi thứ vẫn còn rõ ràng sắc nétquá. Cứ như chỉ sau vài nhịp tim nữa thôi, cánh cửa Lý gia kia sẽ lại mở toang, để rồi Vân Nha của quá khứ giật tung tất cả đè nén, uất hậntrong lòng mà lao đi.
Ngỡ ngàng, hoảng loạn, đau đớn, bất lực,… tất cả ập đến như một cơn sóng thần cuốn tan lý trí.
Xuống xe, đến bên cạnh cánh cửa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-duyen/3138766/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.