“Về quê”
…
Đôi mắt lòi tròng đục ngầu, cách gáy Vệ Tuân chỉ nửa ngón tay!
Vệ Tuân quay đầu, phát hiện sau lưng mình không có gì cả. Căn phòng trống rỗng, tiếng cười ma quái cũng im bặt, nhưng khi cậu xoay đầu về trước thì gương mặt thối rữa lại xuất hiện, tròng mắt đục ngầu như đóng đinh vào người cậu, oán độc lạnh lẽo!
“Ôi sợ thế! Tao sắp bị mày hù chết rồi đây này!”
Vệ Tuân khoa trương che ngực thở hổn hển, đối mắt với cái xác ghê tởm gớm ghiếc tận ba giây…
Giá trị SAN của cậu vẫn cố định ở ngưỡng 90 không hề dao động, vững vàng như tiếng tim đập của cậu.
Vệ Tuân thất vọng buông tay: “Haiz, đồ ăn hại.”
Cái xác:?
Vệ Tuân chán nản, nhíu mày bóp mũi một cách chán ghét: “Đồ xấu xí, có cần phải khiến mình trông bẩn thỉu thế không? Mọc dòi rồi còn không chịu đi tắm?”
“Lần sau học hỏi Điệp tiên Bút tiên người ta kìa, trai hay gái gì cũng đẹp hết. Dù hơi ghê!”
Vệ Tuân “tốt bụng” gợi ý, cậu vòng qua ảo ảnh, buồn rầu lẩm bẩm: “Chẳng lẽ mỗi ngày chỉ có thể ngồi chờ giá trị SAN tự sụt 10 điểm ư?”
“Nếu vậy hết chuyến du lịch mình cũng không biến thành quái vật được.”
Vệ Tuân thở dài tiếc nuối, chắp tay sau lưng rời khỏi phòng, quẹo một cái đến nhà chính. Ảo giác xuất hiện ở mốc 90 điểm giá trị SAN hoàn toàn không hề ảnh hưởng tới cậu, so với cái này, chuyện đám Miêu Phương Phỉ chế tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-du-lich-vo-han/2432310/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.