“Hướng… Hướng dẫn viên Bính!”
Úc Hoà An bặm nát môi khiến miệng nồng nặc mùi rỉ sắt, mắt hắn đăm đăm y hệt đá khắc, giọng xa xăm như vọng ra từ trong cơn mơ, thân thể thì run bần bật.
Bóng người trước mắt giống Bính Cửu mà lại không giống. Vì nó càng giống cứu tinh, giống hy vọng, giống anh hùng hơn!
Anh hùng đến cứu vớt hắn ta này!
“Hướng dẫn viên Bính đã trở lại!”
Tiếng la gần như gào rống, âm điệu chẳng khác gì quái vật được tiêm thêm sức mạnh khiến cả lữ đoàn chấn động. Rõ ràng còn đang giãy giụa giữa địa ngục nhưng tinh thần lại phấn chấn như tàu biển tìm được hải đăng.
“Hướng dẫn viên Bính trở về rồi!”
“Trở về rồi kìa!!!”
Thế là cả đám hào hứng sôi nổi hẳn, dường như có sự xuất hiện của tên trùm phản diện như Bính Cửu thì đám xác thối trước mặt cũng không khó xơi đến vậy. Nhưng khi bọn họ đang hăng máu gà, tính nhào vô đánh tiếp thì một tiếng quát vang dội vào tai thông qua mic hướng dẫn.
“Chạy mau, ở đây đánh đấm cái gì hả mấy đứa ngu này?”
Vệ Tuân không hề nương mồm mà chửi thúi đầu cả đoàn: “Mấy người còn muốn giết sạch xác sống này hả? Có coi thời gian chưa?!”
“Nửa tiếng nữa là 1h rồi đó!”
Lời Bính Cửu vả cho đám hành khách rùng mình bừng tỉnh, đúng vậy, nhiệm vụ của bọn họ là dẫn xác qua sạn đạo Hung Cốt, không nên lãng phí thời gian ở chỗ này! Miêu Phương Phỉ hổ thẹn, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-du-lich-vo-han/2432293/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.