Từ lúc Bình Bình bị Ô Lão Lục bế đi thì Vệ Tuân đã rơi vào trạng thái sa sút chẳng thiết sống. Đây không phải cảm xúc tiêu cực bi quan gì, chẳng qua không buồn nhúc nhích và lười phản ứng thôi. 
Giống như ngày mai khai giảng nhưng thay vì làm bài tập, bạn lại nằm ườn trên sofa nghịch điện thoại vậy. 
Vệ Tuân đang tụt mood y như thế, trừ khi lệ quỷ Bình Bình trở lại bằng không cậu vẫn ở trong tình trạng chán nản buông xuôi mọi thứ. Mặc kệ Triệu Hoành Đồ kéo tay áo hay bị Vương Bành Phái vác lên vai, Vệ Tuân đều không phản ứng. 
Mãi đến khi tiếng vo ve đuổi tới gần đuôi xe khiến cặp sừng trên trán nóng ran, Vệ Tuân mới lấy lại chút tinh thần. 
Thứ gì đây? 
Lúc này, Vệ Tuân mới hoàn toàn bị đánh thức khỏi thế giới của mình và tìm về thực tế. Cậu nhíu mày nhìn quần áo đã ướt đẫm máu dính sát vào da thịt, vô cùng khó chịu. Mùi máu tươi gay mũi nhưng cái rét lạnh do mất nhiều máu càng khiến Vệ Tuân lười biếng hơn, hệt như con rắn ngủ đông không chịu nhúc nhích vậy. 
Có điều… mùi hương phả ra từ phía sau rất thơm. 
Vệ Tuân quay đầu dòm cửa sổ xe, chợt trông thấy một con muỗi màu trắng xám to bằng móng tay đang bay sát cửa kính. Nó không khác mấy so với muỗi thông thường nhưng giờ phút này Vệ Tuân thấy nó như được làm từ kẹo… Không, đây không phải cảm giác của cậu mà chính cặp sừng trên trán đã khiến cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-du-lich-vo-han/2432269/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.