“Đôi vòng bạc này, là vật đính ước của tôi và Bình Bình.”
Vệ Tuân lưu luyến nhìn cặp vòng trong tay, giọng run run lẩm bẩm: “Giờ Bình Bình trả nó lại cho tôi rồi, nhưng tôi biết cô ấy bất đắc dĩ. Trong lòng cô ấy chỉ có mình tôi thôi.”
Bất đắc dĩ sao?
Vẻ mặt Miêu Phương Phỉ hơi thay đổi nhưng bên ngoài không mảy may lộ ra chút gì, cô giả vờ xót thương nhìn A Thành, thở dài: “Cậu thật là! Haiz, dù sao Bình Bình cũng sắp lấy chồng…”
“Đó mà là lấy chồng sao?!”
Giọng A Thành đột nhiên cao vút nhưng chưa được nửa câu thì im bặt, trên mặt lộ vẻ do dự như đang sợ hãi điều gì. Cuối cùng không nói nữa mà trịnh trọng giao cho Miêu Phương Phỉ một chiếc vòng bạc, lời vừa đau lòng vừa mong đợi:
“Dì Miêu, cảm ơn dì. Nếu được xin dì giấu vòng bạc này vào gan heo giúp tôi. Sau khi Bình Bình nhìn thấy, cô ấy sẽ biết tấm lòng thành của tôi.”
Miêu Phương Phỉ nhận vòng bạc, A Thành cười đau xót nhìn cô rồi xoay lưng đi. Miêu Phương Phỉ như không có chuyện gì mà trở lại gian bếp tiếp tục xử lý gan heo, tìm cơ hội báo tin này cho Thạch Đào và Hứa Thần.
“Bình Bình bất đắc dĩ nên mới kết hôn”, “Đó mà là lấy chồng sao?”
Hứa Thần nhẩm lại hai câu này, dáng vẻ nghiêm túc: “Đúng vậy, cho tới bây giờ chúng ta vẫn chưa biết Bình Bình gả cho ai.”
“A Tang, A Văn giữ kín như bưng.”
Miêu Phương Phỉ gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-du-lich-vo-han/2432218/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.