“Anh Vương, tôi khuyên anh nên chủ động nhận lỗi đi, cùng lắm bị đội trưởng đấm một trận thôi à.”
Đạo sĩ Mao Sơn hết lời khuyên nhủ: “Dù anh không đưa được Úc Hòa Tuệ và Bính Cửu về, còn bại lộ thân phận, mất luôn cọng dây thừng leo núi đội trưởng cho mượn thì đội trưởng cũng không đấm chết anh đâu. Đúng không nè?”
Vương mập càng nghe càng thấy tương lai mờ mịt, ấn đường không biến đen nữa mà như quẹt lọ nồi luôn rồi. Mặt hắn ta thúi như đạp cứt chó, rúm người than thở: “Là do tôi ăn hại, bị đánh thì tôi cũng chịu nhưng đằng này đội trưởng không muốn gặp tôi.”
“Đội trưởng không muốn gặp anh là vì sợ đánh chết anh đó.”
Đạo sĩ Mao Sơn buông lời sâu xa, phe phẩy phất trần: “Sao anh không nhìn coi, trong phòng giờ chỉ còn mỗi hai đứa mình, những người khác sợ chạy hết rồi đấy.”
Nói đến đây, đạo sĩ Mao Sơn chợt thổn thức: “Anh dòm cái cách đội trưởng gi3t chết Độc Sư Tuyệt Mệnh đi, hic, tôi còn tính tra coi là ai rồi dẫn Thiên Lôi giật chết gã, ngờ đâu đội trưởng tự ra tay luôn rồi.”
“Mấy nay đội trưởng không ngủ à?”
Vương mập lo lắng lắp bắp hỏi, nhưng đạo sĩ Mao Sơn lắc đầu: “Ngủ nghê gì, từ lúc đi R’lyeh về là đội trưởng không hề ngủ giấc nào cả.”
Cậu ta ngần ngừ, nói nhỏ: “Anh ấy luôn theo dõi Đắm say Tương Tây, anh hiểu ý tôi chứ?”
Cả người Vương mập run bần bật như con quay mới bị giật dây, nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-du-lich-vo-han/2432177/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.