Đoàn Dự thở phì phì bước nhanh tới trước, tùy tay nhặt lên một nhánh cây quất đám cỏ dại ven đường.
“Tiểu vương gia”. Chu Đan Thần thấy Đoàn Dự tức giận đến phình má, cười an ủi,
“Cớ sao phải vì một chuyện nhỏ mà sinh khí”.
“Ai nói ta sinh khí”. Đoàn Dự cũng không quay đầu lại mà bác bỏ,
“Hắn sống hay chết đâu có liên quan gì tới ta, ta mới không tức giận vì chuyện của hắn”.
Chu Đan Thần và Phó Tư Quy nhìn nhau cười, trong lòng biết Đoàn Dự khẩu thị tâm phi nói trái với lương tâm, nhưng cũng không phản bác lại hắn, chỉ vui vẻ đi theo sau hắn.
Đi được một đoạn đường, tâm tình Đoàn Dự dần dần bình phục, lúc này mới nhớ ra mình đã bỏ Hư Trúc một mình ở Lôi Cổ sơn. Nếu kế tiếp mình không ở bên cạnh hắn thì sao cùng hắn có phúc cùng hưởng có họa cùng chia rồi kết bái thành huynh đệ?
Nghĩ đến đây, Đoàn Dự vội xoay người chạy về chỗ chơi cờ lúc nãy.
Chu Đan Thần và Phó Tư Quy mặc dù hơi nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ cước bộ đi theo tiểu chủ tử.
Đợi đến khi Đoàn Dự đuổi tới đó, đám người vây trước nhà gỗ đã sớm giải tán, trong không khí tản ra một cỗ áp lực trầm thấp.
Đoàn Dự đến gần nhà gỗ, chợt thấy Hư Trúc từ bên cạnh đi ra, vội mừng rỡ tiến lên nắm lấy tay hắn,
“Hư Trúc, ngươi nguyên lai vẫn còn ở đây!”.
Thần sắc Hư Trúc đầy vẻ ảm đạm, con ngươi chất chứa bi thương,
“Đoàn huynh đệ, ta… sư thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-du-dich-ngac-mong-nhan-sinh/1533237/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.