Bọn họ tiến về trước, chỉ thấy đi qua một đoạn sơn đạo, địa thế càng hiểm yếu hơn. Hai bên đường tre trúc dày đặc, cảnh sắc thanh u, khe núi bên cạnh còn có một chòi nghỉ mát dùng thúy trúc dựng lên, từ xa nhìn lại, đình trúc hòa hợp với thiên nhiên, nằm trong rừng trúc với thảm cỏ xanh ngắt, nhưng lại phân không rõ là rừng hay là chòi nghỉ mát.
Đoàn Dự nhìn đình trúc kia, nghĩ nghĩ chỗ này cách nơi ván cờ Trân Lung chắc không còn xa. Thích thú dừng bước chờ Hư Trúc đi tới, cực kỳ tự nhiên chộp lấy vai hắn nói,
“Hư Trúc huynh đệ, lát nữa nếu thấy các sư thúc của ngươi, cũng đừng quên còn có bạn tốt ta đây a!”.
Hư Trúc hai tay tạo thành chữ thập gật đầu không ngừng,
“Sẽ không, được Đoàn huynh đệ để mắt, nguyện kết giao tiểu tăng này làm bằng hữu, tiểu tăng không dám quên”.
Dưới sự yêu cầu của Đoàn Dự, Hư Trúc rốt cục cũng mở miệng hô hắn một tiếng,
“Huynh đệ”.
Tục ngữ có nói: nhất hồi sinh, nhị hồi thục (đi mãi cũng quen). Có danh xưng ‘huynh đệ’ đầu tiên, kế tiếp khi Hư Trúc cùng Đoàn Dự nói chuyện, xưng hô nghiễm nhiên càng thông thuận.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi”. Đoàn Dự miệng cười sáng lạn xoa bả vai Hư Trúc, ngữ khí thần bí nói,
“Hư Trúc huynh đệ, ta cho ngươi biết, ta nhìn người luôn luôn chuẩn xác, chiếu theo tướng mạo của ngươi xem ra, tương lai nhất định thăng chức rất nhanh. Cho dù không thể thăng chức nhanh, cũng có thể cá chép vượt Long Môn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-du-dich-ngac-mong-nhan-sinh/1533235/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.