Sau khi vào quán trọ, hai người hỏi tiểu nhị xong thì trực tiếp lên phòng chữ thiên ở lầu hai. Lúc đẩy cửa bước vào, Vương Ngữ Yên đang ngồi trước bàn nhìn cái gì đó, còn Bao Bất Đồng thì đứng gần cửa sổ ngắm nhìn phương xa.
Thấy Mộ Dung Phục tiến vào, Vương Ngữ Yên vui vẻ ra mặt, khuôn mặt sáng rọi tản mát sự mê say,
“Biểu ca, ngươi đã đến rồi”.
Bao Bất Đồng lập tức tiến lên, mới vừa cười hướng Mộ Dung Phục chắp tay vái chào, chợt thấy Đoàn Dự từ phía sau y bước ra, mặt không khỏi biến sắc, trầm giọng hỏi,
“Tại sao ngươi lại theo tới đây?”.
Đoàn Dự từ lúc nghe câu nói kia của Mộ Dung Phục, sắc mặt vẫn duy trì xanh mét. Vốn là không muốn đi theo Mộ Dung Phục hối hả ngược xuôi, huống hồ việc y muốn phục quốc hoàn toàn không liên quan đến mình. Nhưng nếu đáp ứng người ta rồi, mặc dù tâm không muốn nhưng cũng đành phải nhẫn nhịn —— công phu ngoài mặt tốt xấu cũng phải có chừng mực, bằng không nếu y buông tay mặc kệ chuyện Kiều Phong thì thật có chút tội lỗi.
Đoàn Dự trừng mắt nhìn Bao Bất Đồng, trên mặt giả bộ vô sự mở miệng cười cười, nhưng trong lòng thầm nghĩ, cái tên họ Bao kia còn đáng ghét hơn Mộ Dung Phục gấp mười lần, chờ chuyện của Kiều Phong xong xuôi, đại gia ta lập tức bỏ của chạy lấy người, không bao giờ gặp lại đám người thối nát các ngươi nữa!
Vương Ngữ Yên đối với sự xuất hiện của Đoàn Dự cũng không tỏ ra hoài nghi hay bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-du-dich-ngac-mong-nhan-sinh/1533233/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.