Được Trường Thanh giúp đỡ đi về phía trước, ngực Đoàn Dự từng đợt co rút đau đớn, sắc mặt nguyên bản không chút máu hiện giờ lại càng tái nhợt.
Trường Thanh quay đầu nhìn đôi môi không chút huyết sắc của Đoàn Dự, lo lắng hỏi,
“Ngươi không bị sao chứ?”.
Đoàn Dự há mồm định nói chuyện, cổ họng đột nhiên ho khan dữ dội khiến thân mình hắn run lên mạnh mẽ.
“Đại ca, ngươi đổi lời kịch lại được không?”. Khó khăn ổn định tâm thần, Đoàn Dự thở phì phò miễn cưỡng cười nói,
“Ngươi xem bộ dáng ta đây là không có việc gì à?”.
Nhìn Đoàn Dự vì ho khan mà mặt mày đỏ bừng, Trường Thanh trầm mặc một chút rồi nói,
“Ngươi nhất định là phú gia công tử từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ”.
Đoàn Dự kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía Trường Thanh, quan sát kỹ y một lát rồi nói,
“Chẳng lẽ trên mặt ta viết ba chữ ‘kẻ có tiền’?”.
Trường Thanh thấy hắn bản thân bị trọng thương mà vẫn không quên múa mép khua môi, thật không hiểu là nên may mắn vì hắn tính tình rộng rãi thoải mái, hay là nên cười khổ vì hắn không biết sống chết.
Mà Đoàn Dự vốn bị thương, một đường không nhanh không chậm theo sát đoàn người, mới vừa rồi lại nói chuyện với Trường Thanh cho nên đã tiết không ít chân khí, ngực đau đớn không ngừng run rẩy, giống như có người đang lấy búa sắc đánh từng hồi vào tim hắn, đau đớn khó có thể chịu được.
Chân không chấm đất dựa vào người Trường Thanh đi được một đoạn, Đoàn Dự mặt như giấy vàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-du-dich-ngac-mong-nhan-sinh/1533230/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.