Mộ Dung Phục tựa hồ không quan tâm đến mấy trò đùa của Đoàn Dự, nhưng Đoàn Dự lại đoán chắc Mộ Dung Phục sẽ không tha cho hắn, nghĩ thầm, lúc trước ta luôn bị ngươi trêu đùa, hôm nay để ta trêu đùa lại, cái này cũng không tính là quá phận.
Tuy rằng Đoàn Dự đã nghĩ đến mấy trò đùa quái ác, nhưng dù sao cũng không phải là thâm cừu đại hận với Mộ Dung Phục, còn chưa đến mức đang ngủ lại chém chết y. Cùng lắm chỉ làm ít chuyện mờ ám, xả hết uất ức mấy năm của hắn ra là xong việc.
Trong khi Đoàn Dự mỗi ngày đều đổi một trò khác chỉnh y thì Mộ Dung Phục chỉ cảm thấy hắn luôn làm những việc mờ ám khiến người ta dở khóc dở cười, có thể xem như là một loại tâm lý tìm kiếm cách trả thù. Không thể không nói, kiểu trả thù nhỏ mọn của Đoàn Dự tuy có nhiều lần làm cho y kinh ngạc, nhưng trong lòng lại không cảm thấy buồn bực hay khó xử gì.
So với người Trung Nguyên có thù tất báo, Đoàn Dự rộng rãi lại dễ dàng thỏa mãn càng làm cho y cảm thấy thư thái. Ở một chỗ với hắn, cái gì cũng không muốn làm, chỉ cần nhìn hắn diễn trò thì lập tức vất mấy đám người bàn chuyện võ thuật đẹp mắt sang một bên. Cũng giống như xem ca kịch mà con hát tự biên tự diễn, người xem ở dưới chỉ cần ngẫu nhiên vỗ tay hai tiếng đáp lại, con hát sẽ tiếu trục nhan khai (tươi cười hớn hở).
Lần đầu tiên Mộ Dung Phục cảm thấy, Yến Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-du-dich-ngac-mong-nhan-sinh/1533224/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.