Đoàn Dự tâm cả kinh, khóe mắt hung hăng giật giật, mở miệng muốn nói, rồi lại không biết nói cái gì.
“Tại sao không nói gì? Vừa rồi không phải mồm miệng lanh lợi lắm sao”. Mộ Dung Phục một tay đặt trên thắt lưng Đoàn Dự, độ nóng của lòng bàn tay xuyên qua kiện áo đơn bạt truyền tới da thịt hắn, ngón tay ở trên thắt lưng hắn nhu hòa vuốt ve.
Đoàn Dự chỉ cảm thấy một trận tê dại từ bên hông tản ra, nơi bị ngón tay y đụng vào đều giống như bị lửa đốt, cháy mãnh liệt.
“Mộ Dung Phục, cởi bỏ huyệt đạo cho ta”. Đoàn Dự trừng mắt nhìn khuôn mặt tươi cười đó, nghiến răng nghiến lợi nói,
“Nếu không ta nhất định cho ngươi nếm thử tư vị của Lục Mạch Thần Kiếm!”.
“Lục Mạch Thần Kiếm”. Cái tay Mộ Dung Phục đang đặt trên thắt lưng Đoàn Dự chậm rãi dời lên, ở trên lưng hắn không chút kiêng nể mà vuốt ve, tay kia thì lại nắm lấy cằm hắn, ép hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt mình, cười ôn nhu nói,
“Mới vừa rồi ngươi ở Thiên Ninh Tự ngôn hành cử chỉ như vậy, ta còn chưa tức giận, ngươi vì sao lại tức giận?”.
“Nói nhảm!”. Đoàn Dự không thể hất cái tay đang ở sau lưng mình ra, đành phải giả bộ trấn định,
“Ta vừa thấy ngươi sẽ nổi giận. Bỏ tay ngươi ra, miễn cho ta ghê tởm!”.
Thấy hai tròng mắt của Đoàn Dự trừng trừng nhìn y, ánh mắt đen láy thoạt nhìn như tỏa sáng, khuôn mặt đỏ ửng, đôi môi mọng nước quật cường mím lại, nội tâm Mộ Dung Phục hơi xao động, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-du-dich-ngac-mong-nhan-sinh/1533222/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.