Khóe miệng Đoàn Dự giật giật hai cái, trong lòng đánh Mộ Dung Phục một quyền chìm xuống đáy Thái Hồ.
“Ngươi đùa bỡn ta!”. Đoàn Dự từng bước tiến lên ngăn y lại, cả giận nói,
“Nếu không cho ta đi thì hỏi ta làm cái gì? Đùa bỡn ta thấy vui lắm sao?”.
Mộ Dung Phục đưa phiến quạt đảo quanh ngón tay, đột nhiên ‘ba’ một cái đánh lên đầu Đoàn Dự, cười dài sửa sai,
“Không phải đùa bỡn ngươi. Chỉ là chọc ngươi thôi”.
Đoàn Dự cứng họng. Tên Mộ Dung Phục vô liêm sỉ này vĩnh viễn không thể nói đạo lý được.
Mộ Dung Phục cười cười bước đi, quay lại thấy Đoàn Dự vẫn bất động, nghiêng đầu hỏi,
“Còn không đi?”
Đoàn Dự chợt hoàn hồn, vội chạy đến, trong miệng nói thầm,
“Mới vừa rồi còn nói không cho ta đi, trở mặt so với trở mình còn nhanh hơn”.
Mộ Dung Phục khẽ phe phẩy quạt, cười như gió xuân,
“Nói chọc ngươi, ngươi cũng tin sao?”.
Đoàn Dự nhất thời nghẹn họng. Người này quả nhiên vô sỉ tới cực điểm!
Tức giận theo sát Mộ Dung Phục đến bờ hồ, Đoàn Dự cũng không chờ y, tự mình nhảy lên thuyền, tìm chỗ ngồi xuống.
Thấy bộ dáng như gặp cảnh khốn kia của Đoàn Dự, Mộ Dung Phục buồn cười, đi qua ngồi xuống bên cạnh hắn, còn chưa mở miệng, chỉ nghe thấy hắn nói,
“Uy! Kỳ thật ngươi hôm nay tới đây, chính là muốn đón ta đi Tham Hợp Trang, có phải hay không?”
“Làm sao ngươi biết?”. Mộ Dung Phục hỏi lại.
Đoàn Dự cho Mộ Dung Phục một ánh mắt ‘Ngươi thật là ngu ngốc’, nói,
“Lúc nãy ngươi đùa giỡn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doan-du-dich-ngac-mong-nhan-sinh/1533197/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.