Chương trước
Chương sau
Hôm nay đi ngang qua chốn xưa cũ, đại loại là nơi làm cũ đó mọi người, đột nhiên trong lòng dấy lên một nổi nhớ về anh Vũ – người anh đồng nghiệp cũ, mà nổi nhớ này khá là mãnh liệt và da diết.
Vũ, đúng rồi ạ, tên anh là Vũ. Cái tên này quả thật là sau lần gặp mặt anh đầu tiên mình đã khá đề cao người suy nghĩ và đặt cho anh cái tên này. Bởi lẽ, tên của anh vận y vào cái tính cách, cái suy nghĩ của anh mà mình dám nói nó lại méo sai một ly nào.:)))
Ngày đó Vũ theo lệnh boss đăng tuyển nhân sự, đăng ngày này qua tháng nọ không ai thèm care, khoản này chắc do trang cá nhân Vũ khá nhạt nhẽo giống acc ảo nên mọi người sợ đa cấp đây mà. Thế là Vũ ta mò vào trang tìm việc tìm hẳn những con đang cần việc, ấy là trời xui đất khiến gì, Vũ nhìn trúng mình.
Vào một đêm ngày buồn tả tợi, mình thấy Vũ kết bạn zalo, vũ chủ động nhắn tin, cũng luyên thuyên rằng hắn đang tìm nhân sự, ấy là ABCXYZ một hồi sau cùng chúng mình thỏa thuận mai gặp trực tiếp trao đổi.
Ban đầu, quả thật mình cũng rất lấy làm lạ chẳng hiểu sao Vũ lại hẹn mình phỏng vấn 7,8h tối ở quán nước, sau này mình mới biết Vũ muốn hiểu rõ hơn đồng nghiệp trước boss và muốn gắn-kết-tình-đồng-nghiệp thâm tình mạnh mẽ trong môi trường công việc đấu đá nhau.:)))
Thật sự thì các bạn nghĩ câu chuyện hôm nay mình kể về Vũ sẽ đơn giản ra sao. Mình mong rằng nó sẽ đáng yêu hơn những gì mình chuẩn bị kể sau đây.:)))
Bắt đầu cho cuộc hẹn, mình và Vũ hẹn nhau trước cổng siêu thị, nhưng chả hiểu sao Vũ ta chướng khí không muốn đi quán đàng hoàng mà chuyển địa điểm ra tận bờ kè ngồi quán cóc. Uhmm hửm... thì mình cùng đi luôn.
Mình nghĩ bụng rằng thôi thì ra bờ kè cũng được đi, mát mẻ, uống nước lại ngắm biển, nói chuyện chắc cũng gần gũi, dễ hiểu, bình dị, giản đơn hơn nên cũng không lo sợ hay đặt nặng hoài nghi nhiều. Và đúng như mình nghĩ nhé mọi người, Vũ ta là một người khá đàng hoàng, đàng hoàng một cách đáng sợ.:(((
Tới nơi, mình và Vũ chống xe tiến tới bàn ngồi, vừa đặt mông xuống chưa được một giây thì mình trông thấy thái độ Vũ bấy giờ có hơi thấp thỏm.
Mình nhẹ giọng “Anh Vũ sao thế?”
Vũ đáp ”thôi để anh dắt hai chiếc xe lại đây, mắc công.”
Thế là Vũ dứt khoát đi đến hai chiếc xe cách bàn chưa đến hai mét, dắt lại gần như thể dính luôn cái bàn của tụi mình.:(((
Mọi người ngồi cạnh bàn khi đó rất ngạc nhiên,ai ai cũng mắt chữ A mồm chữ O nhìn mình và Vũ, mình có hơi sượn nhưng thôi nghĩ công việc là trên hết nên cũng tặc lưỡi cho qua.
Sau đấy Vũ chả cho mình gọi nước pha chế gì, Vũ liền gọi cho mình chai xì tin và Vũ chai không độ. Mình cũng nhẹ nhàng cười theo kiểu “ừ, anh gọi thì em uống vậy.”
Ổn thỏa tất cả, mình và Vũ bắt đầu nói chuyện, công việc thì ít nhưng Vũ luyên thuyên ngoài lề khá nhiều. Tóm lại sau cuộc phỏng vấn mình cũng không biết Vũ biết mình là con ất ơ cà bơ nào chưa chứ mình biết hắn sinh năm 90, tốt nghiệp chuyên ngành kế toán, chưa có gia đình, không thích đi xa, không muốn sống xa gia đình, ghét khói bụi, ghét sự ồn ào, không thích tụ tập, không rượu chè, không thuốc lá, đam mê bộ môn võ thuật, thích chơi game kiếm hiệp, thích xem phim hành dộng cổ trang,... vân vân và mây mây.
Và rồi mình cũng nhớ như in hành động của Vũ khi uống nước. Vũ uống nước nó khác bọt lắm mọi người.
Quả thật là trước giờ mình cứ tưởng mình khá sạch sẽ rồi cơ mà vào chính khoảnh khắc lúc đấy mình mới nhận ra thế nào là ăn lông ở lỗ, thế nào là phong cách sạch sẽ theo kiểu chuẩn một quý's tộc's. Vì chính Vũ, chính Vũ, chính Vũ đã móc trong túi áo ra một chiếc ni long, Vũ nhẹ nhàng tháo, một lớp, hai lớp, ba lớp, sau đó rút ra một chiếc khăn giấy lau hết xung quanh chai trà xanh, lại rút thêm một chiếc khăn nữa và lau hết miệng chai hai ba lượt, xong xuôi rồi mới bắt đầu uống, môi không chạm vành chai.
À ừ thì sau lúc đấy mình mới nhớ đến lúc nảy trước khi ngồi xuống Vũ có lau qua bàn ghế một lần bằng khăn lau của hắn cất trong hộc xe, cơ mà lúc đó mình nghĩ hành động đấy chỉ đơn giản là thể hiện sự lịch thiệp của một quý ông trước mặt một cô gái, cơ mà có thể là do hơi nhát gái nên hắn có chút luống cuống nên lúc đấy chỉ lau cho mình mình mà quên bẫng mợ nó cô kia. Ấy thế là lúc nảy là mình sai mọi người ạ. +_+
Haizzz, nói chung là trong cuộc nói chuyện với mình Vũ cứ lau, lau, lau và lau, lau đến độ mình đôi khi còn nghĩ Vũ đang ngồi cạnh thùng rác, mà thùng rác ấy lại chính là mình cơ đấy.:(((
Sau cùng chịu hết nổi mình vờ nói buồn ngủ và muốn về trong khi đồng hồ mới điểm 20h. Ấy là khúc gây cấn cũng đến rồi mọi người ạ. đấy là thanh toán. Mình bảo để mình thanh toán cho nhưng Vũ nằng nặc không chịu, nói lần đầu để hắn mời mình, nghĩ có hai chai nước thôi cũng không đáng bao nhiêu nên mình cũng chả tranh với Vũ làm gì để mất mặt đàn ông.
Thế là công cuộc thanh toán của Vũ cũng đã đến, mà để lấy tiền thanh toán được Vũ phải trãi qua một lớp ni long quai xách, một lớp ni long bóng, một chiếc ví, một lớp ni long bóng nữa, một lớp giấy, sau cùng là vài cọng thun...
Sau này Vũ đôi khi có gọi cho mình hẹn đi ăn, đi uống nước nhưng mình đều lấy lý do bận, cũng vài lần rủ mình học võ kiếm thuật nhưng mình toàn từ chối, có lần Vũ hỏi mình "nếu có người trong ngành hợp với em, em có lấy không?" Tâm mình bấy giờ rất muốn say "đ..." mà nghĩ lại thôi thế thì bất lịch sự quá nên chỉ nhẹ nhàng cười hihi đáp "Không anh ạ."
Vào làm lâu thì cũng nghe mọi người truyền tai nhau bảo Vũ là một con người khá kì lạ, sẽ chẳng bao giờ thấy Vũ ăn cơm ở chỗ làm, mỗi khi uống nước Vũ sẽ quay vào tường, mà nước Vũ uống là loại nước đun sôi tại nhà mang theo. Thậm chí lúc nào Vũ rảnh rỗi mọi người sẽ thấy Vũ quay vào tường. Vũ chẳng nói chuyện với ai, chẳng ai nghe được giọng Vũ, có người làm lâu rất lâu rồi cũng không hề biết đến sự tồn tại của Vũ nơi chốn đó.
Lại nói chổ hầm để xe, vị trí đó là của Vũ, vĩnh viễn là của Vũ cho đến khi nào Vũ nghỉ làm thì thôi. Hôm có người đi sớm hơn để vào, Vũ phải dắt ra cho bằng được để mang xe mình vào ngay đấy, vì chỉ có chổ đấy mới là nơi thuận tiện cho Vũ vừa làm vừa trông xe thôi. "..."
Mình thì nghĩ chổ đó lâu rồi, hôm nay đi qua kí ức về Vũ chợt ùa về dữ dội như thế đó. Thế mà bây giờ có người hỏi mình có nhớ hình dáng Vũ không thì mình chẳng ngại mà nói nhớ chứ, nhớ rõ lắm! Chàng trai cận thị, cao gầy, hay diện sơ mi ca rô và quần ống loe, trên đầu luôn có một chiếc mũ mà cho dù có đội mũ bảo hiểm cũng chẳng hề tháo ra. Ấy thế mà hỏi nhớ mặt hay không thì có lẽ mình lại phải nói "em đếch nhớ đâu ạ! ".:(((
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.