Trên án sơn hào hải vị, giữa sân ca múa dập dìu. Ấn Huyên sáu tuổi rưỡi tràn ngập tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, tình cảnh náo nhiệt khiến cho hắn trong lòng tràn đầy thích ý.
“Huyên nhi.” Khánh vương ngồi sau bàn thủ toạ kêu.
“Phụ vương bảo ta?” Hắn chạy đến bên người phụ thân, ngửa đầu hỏi.
“Vương lục thúc ngươi nói yết hầu đau, không uống được rượu, phụ vương cố ý bảo Xuân Nương chưng bối mẫu Tứ Xuyên sơn trà cao, ngươi đi đưa qua cho hắn.” Khánh vương mỉm cười đem một bát canh đặt lên khay giao vào tay hắn, hướng về phía trái hất hất cằm.
“Xuyên… Cái gì?”
“Bối mẫu Tứ Xuyên sơn trà cao, là thuốc trị đau cổ hay, mau thừa dịp còn nóng ngươi mang cho Vương lục thúc đi.”
Ấn Huyên cẩn thận bưng khay gỗ lim, một đường hữu kinh vô hiểm mà đi đến bàn thứ nhất bên trái, “Tiểu Lục thúc, phụ vương cho ngươi thang dược, ngươi mau ăn đi.”
Chu y thiếu niên liếc liếc mắt một cái vào trong chén cao màu vàng, nhìn hắn cười nói: “Không cần, trước đó ta đã uống dược của thái y rồi.”
Ấn Huyên nhìn lại, thấy phụ vương hướng hắn gật gật đầu, quay đầu lại nói: “Đây là bối mẫu Tứ Xuyên sơn trà cao, tuyệt không có đắng đâu. Tiểu Lục thúc, ngươi mau thừa dịp còn nóng ăn ăn, yết hầu sẽ không đau nữa.”
Chu y thiếu niên ánh mắt ôn nhu mà nhìn hắn, thanh âm có chút ảm đạm: “Huyên nhi nhất định muốn ta ăn sao?”
Ấn Huyên nghiêm túc mà gật đầu.
“Được, ta ăn.” Chu y thiếu niên tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-tien/189129/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.