“Tính cũng sắp đến thời điểm rồi, không sai biệt lắm.” A Mặc ngẩng đầu nhìn lên một vầng trăng tròn trên trời, vỗ vỗ Tả Cảnh Niên “Tiểu Tả đi mau, đi mau, không khéo muộn sẽ bỏ qua trò hay!”
Tả Cảnh Niên vận khởi khinh công trên sơn đạo gập ghềnh bước nhanh như bay. Thân cõng một người, mặt vẫn không đỏ, khí không suyễn, trên trán mồ hôi cũng chưa xuất.”Ngươi cước trình so với ta không kém, vì sao không tự mình đi?”
“Ta lười động.” A Mặc đáp rất kiên quyết, “Có thể ngồi không đứng, có thể nằm liền không ngồi, vừa có người ra sức cần gì phải chính mình động cước?”
Tả Cảnh Niên bất đắc dĩ mà cười cười, lại đi tiếp không thôi, xuyên qua một cái đỉnh núi.
“Ngay tại phía trước sơn cốc kia, nhìn thấy thiên văn dị biến không?” A Mặc bỗng nhiên gọi hắn ngừng lại, vươn một lóng tay ra chỉ.
Thấy sơn cốc xa xa, trên không mây đen cuồn cuộn, điện quang nhấp nhoáng, sấm sét ầm vang từ trên không đánh xuống, thỉnh thoảng có những cây đại thụ bị sét đánh trúng, ầm ầm hóa thành than, nghiễm nhiên là một cảnh tượng thiên nộ.
Kỳ quái chính là, lôi vân chỉ bao phủ phạm vi vài dặm. Phía ngoài sơn cốc vẫn là trăng tỏ sao sáng, mây bay gió thổi.
“Cái kia là xảy ra chuyện gì?” Tả Cảnh Niên ngạc nhiên hỏi.
“Là tử lôi thiên kiếp.”
“Thiên kiếp? Người nào độ kiếp?”
“Một con độc xà tu luyện hơn chín trăm năm. Nếu nó tối nay có thể vượt qua lôi kiếp, liền hóa rồng phi thăng mà đi.”
“Xà thật có thể hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-tien/189121/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.