Vào đêm, Ấn Huy cải trang dẫn theo ba tên thị vệ tuỳ tùng, giục ngựa đi đến thành Đông, Đàn Mộc hạng. Ấn Vân Mặc bởi vì thương thế chưa khỏi hẳn, không nên một mình cưỡi ngựa, liền cùng một người thị vệ cưỡi chung một con.
Mới vừa ra khỏi thành nội không lâu, thấy một đội kỵ binh cầm đuốc trong tay, ngăn ở giữa ngã tư đường. Đầu lĩnh trẻ tuổi bất quá chỉ ngoài hai mươi, ánh mắt tuấn lãng, oai hùng anh phát, thân mặc một bộ giáp nhẹ màu bạc, tay ôm mũ sắt, đương nghiêm mặt nhìn bọn hắn “Bệ hạ!” Hắn dùng ngữ khí oán giận hỏi “Sự việc quan trọng như thế, vì sao không gọi đến ta?”
Ấn Vân Mặc từ sau lưng thị vệ ló đầu ra, nhất thời cười rộ lên: “Nha, Huyền tôn nhi ngoan nhà ta!”
Ấn Huy giận tái mặt: “Hồ nháo! Tần Dương Vũ, trẫm lệnh ngươi phòng thủ kinh đô, chưởng quản binh mã tam đại doanh thao luyện. Ngươi lại tự ý rời bỏ công sự, chạy tới nơi này làm cái gì!”
Tần Dương Vũ ruổi ngựa tiến lên vài bước, không chút nào lùi bước mà phản bác: “Hoàng Thượng lệnh ta phòng thủ kinh đô. Khu trừ tai họa, bảo hộ dân sinh chẳng lẽ không phải là trách nhiệm của ta?? Còn có, Hoàng Thượng từng chính miệng nói với ta, nếu có một ngày kề vai chiến đấu, nguyện đem không môn (*) phó thác cho ta, chẳng lẽ chỉ là một câu nói đùa?”
[(*) không môn: phía sau lưng. Đối với người luyện võ, đây là sự tín nhiệm cao nhất]
Ấn Huy bị hắn hỏi đến sắc mặt cứng đờ, á khẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-tien/1462531/quyen-4-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.