“Kỳ công tử không từ mà biệt, khiến Lăng Vân trại ta cao thấp một trận hảo tìm.”
Hình Lệ Thiên suốt mấy ngày không thấy Ấn Vân Mặc, vẻ mặt cáu giận bất thường. Triều đình binh mã sớm không đánh muộn không đánh, lại ngay lúc hắn vừa bắt được công tử thanh quý này liền quy mô tiến công. Nếu hắn còn đoán không ra thân phận chân thật của đối phương, liền đâm đầu chết trên tường thành cho rồi. “Họ Kỳ, tên Vân Mặc. Cùng tên với Lịch vương, cùng họ với khai quốc Tịnh Kiên vương… Vì sao không sớm nói cho ta biết, ngươi chính là đương triều Lục hoàng thúc?”
“Nói ngươi liền sẽ không bắt ta đi?”
“Không, nói ra ta lúc đó giết ngươi, chấm dứt hậu hoạn.”
Ấn Vân Mặc cười rộ lên: “Như vậy hiện tại Đại đương gia chính là tính toán giết ta, hay là phóng ta?”
“Người người đều nói Lịch vương thánh quyến nồng hậu, trước mắt không ngại để chứng thực một phen.” Hình Lệ Thiên vươn ra một bàn tay, sát khí hôi hổi mà nắm lấy cổ áo Ấn Vân Mặc, đem hắn cả người treo lên không trung, hướng xuống dưới thành quát: “Hôn quân, hảo thúc thúc của ngươi ở đây. Nếu không lui binh khỏi Sưởng châu, hắn liền máu tươi ba thước!”
Chân khí của hắn dồi dào, tiếng quát truyền khắp tam quân. Trong đám người lập tức truyền ra xôn xao tiếng động. Ấn Huyên trên mặt không chút huyết sắc, trong ống tay áo, nắm tay nắm chặt đến mức khớp xương trắng bệch ra. Với pháp với lý, hắn đều thập phần rõ ràng. Tánh mạng của một người cùng an nguy của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-tien/1462492/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.