Thiếu niên ưỡn người về phía sau vặn vẹo vòng eo, bỗng nhiên nhìn về phía hắn ẩn thân, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn chằm chằm vào rèm châu, khóe miệng không tiếng động nhếch lên một nụ cười.
Ấn Huyên xiết mạnh tấm rèm châu trong lòng bàn tay, nụ cười kia làm hắn hết hồn muốn nhắm mắt lại, mí mắt lại hoàn toàn không nghe sai sử của chính mình.
Nhìn, hảo, sao? Thiếu niên cười mấp máy môi, lặng lẽ hướng hắn làm một cái khẩu hình, bỗng nhiên cất giọng nói: “Ngươi đã trốn phía sau rèm nhìn lén mười lăm năm, còn muốn nhìn bao lâu?”
Ấn Huyên rõ ràng phát hiện, trên giường không một bóng người. Ấn Vân Mặc mười lăm tuổi đã đứng dậy nhặt lên áo khoác chu y, thần thái tự nhiên mà khoác lên thân thể trần trụi, hướng về phía phòng ngủ sâu phía trong đi tới. Ấn Huyên không tự chủ được mà vén rèm châu, theo sau.
Bể nước nóng hơi bốc lên như sương trắng, Ấn Vân Mặc đem hai tay sáng bóng như ngọc đặt lên thành bể, mái tóc ướt sũng như tơ rủ phía sau gáy. Nhiệt khí khiến hai má y ửng hồng mê người “Huyên nhi, ngươi còn chưa trả lời ta.” Y biếng nhác mà híp hai mắt.
“Ta, ta chỉ nhìn thấy hai lần.” Ấn Huyên có chút lắp bắp mà đáp.
“Nói dối! Ngươi luôn luôn ở đó nhìn lén.” Ấn Vân Mặc mở mắt, u nhiên nhìn hắn, “Trong đáy lòng ngươi, chưa bao giờ quên được một màn này. Ngày qua ngày, năm qua năm mà lắng đọng sâu trong thức hải của ngươi. Ngươi cho là ta không biết sao?”
Ấn Huyên đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-tien/1462487/quyen-2-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.