Chương trước
Chương sau
Mùa Đông năm Vân Hi thứ hai, Đại quốc xảy ra một việc lớn.
Hoàng đế ngự giá bắc tuần, mang theo năm nghìn Tử Y vệ cùng năm nghìn quân thủ thành. Hành trình từ kinh thành Lạc Lăng theo hướng tây, qua Bình phủ Húc dương, Sơn âm phủ Sưởng châu, Húc châu, sau đó một đường thủy đến bắc thượng, thẳng đến Chấn châu, Chấn sơn quan. Đi theo hộ giá, ngoài Hộ bộ, Công bộ, Binh bộ đại thần, còn có người vừa mới phục chức không lâu: Lịch vương hoàng thúc.
Trước đây tiên đế cũng từng đi tuần, cung trướng xa mã cũng không xa xỉ. Hoàng đế không muốn phí tổn du tuần nặng gánh, cũng ít dẫn theo quân sĩ, tuy thế xa giá lỗ bộ, dọc theo đường đi long kỳ phượng cái, thần xe ngự mã cũng phải kéo dài vài dặm.
Thánh giá mặc dù giản lược, các châu phủ quan viên tiếp giá lại không dám qua loa chút nào, đều vận dụng hết tâm tư mà an bài đón tiếp, cống hiến đặc sản địa phương, kỳ trân dị bảo, sơn hào hải vị đủ cả.
Trong sự nghênh đón hết lượt này đến lượt khác, xa giá không nhanh không chậm theo lộ trình đã định mà đi.
Mới bắt đầu mùa đông đã hạ mấy trận tuyết lớn, khắp núi rừng tuyết phủ trắng xóa một màu. Tuyết đọng trên những cành cây nặng trịch, thỉnh thoảng phát ra tiếng cành khô bị trĩu nặng gãy giòn vang.
Nhạn Hồi trấn là một trấn nhỏ nằm giữa Húc dương và Sưởng châu. Trên trấn chỉ có duy nhất một cái khách điếm, từ sáng sớm đã bị một chuyến hai mươi mấy người bao trọn. Đám khách nhân này một thân cẩm phục, ra tay rộng rãi, cầm đầu chính là hai công tử trẻ tuổi khí chất cao quý, những kẻ còn lại thoạt nhìn như là thị vệ tùy tùng. Lão bản của khách điếm khó gặp được khách hàng lớn như vậy, vội vàng thúc tiểu nhị hết nấu nước quét tước lại bưng trà đưa cơm. Chăn nệm cũng không đợi khách nhân yêu cầu, đã nhanh chóng đổi mới, vội đến chân không chạm đất.
Trong căn phòng lớn của khách điếm, Ấn Vân Mặc bọc người trong chăn bông, khoác thêm hồ cừu, trên trán đắp khăn nguyệt sắc lui nhiệt, bất mãn mà dựa nửa người vào đầu giường.
Ấn Huyên ngồi ở mép giường, sắc mặt âm trầm: “Chẳng phải chỉ là một trận tuyết thôi sao, làm gì mà hưng phấn đến vậy! Cũng không phải tiểu hài tử lại còn trong tuyết mà giương oai, có cái gì mà thư thái?”
Ấn Vân Mặc bởi vì mới vừa vui thích la hét một hồi, cả người mệt mỏi, thanh lượng tranh luận cũng nhỏ đi nhiều: “Không phải là ngẫu nhiên cảm phong hàn sao, có cái gì đại kinh tiểu quái. Uống hai chén thuốc là được, bị ngươi mắng đi mắng lại mãi ta liền thư thái được sao?”
Ấn Huyên tức giận, hận không thể vươn tay nhéo y, bởi vì đối phương lại tuôn ra một chuỗi ho khan, chỉ đành phải đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng cho y.
“Đại công tử, dược đã nấu xong.” Tả Cảnh Niên bưng bát thuốc màu vàng bốc mùi gay cả mũi tiến vào.
Ấn Huyên tiếp nhận, không bắt bẻ y nữa, nói: “Uống thuốc!”
Ấn Vân Mặc ghét bỏ mà quay mặt đi: “Cái mùi gì thế này… Muốn uống cũng là để ta khai căn, không đắng không hôi, tác dụng cũng sẽ mạnh hơn rất nhiều.”
“Nơi này thôn trấn đơn sơ, trong mấy hiệu thuốc bắc dược liệu cũng không được đầy đủ. Phía trước cách Sưởng châu còn một đoạn đường dài, ta xem ra hãy để cho người đưa ngươi quay lại Húc dương, trước gọi ngự y đem bệnh của ngươi triệt để chữa khỏi rồi hãy nói.” Ấn Huyên nói.
“Ta không quay về. Chỉ là một chút cảm mạo mà thôi, không đáng chuyện bé xé ra to. Lại nói, ngươi không phải cũng vứt xa giá nghi thức, lén lút mà chạy đi sao. Ngươi như thế nào không quay về đi?” Ấn Vân Mặc khóe miệng điểm nụ cười, vươn tay tiếp lấy chén thuốc.
“Đang ho đừng cầm chén, cẩn thận đổ trên giường.” Ấn Huyên phất tay y ra, tự mình lấy thìa múc từng muỗng dược hướng miệng y đưa tới, “Ta vì cái gì cải trang mà đi, ngươi cũng không phải không biết. Những đám châu phủ quan viên trước ngự tiền trừ bỏ a dua nịnh hót, tô son trát phấn ở ngoài, sẽ còn cái gì? Ta nếu không bỏ loan giá mà đi, chỉ sợ đầy mắt chỉ thấy ca múa mừng cảnh thái bình. Như vậy việc bắc tuần có ý nghĩa gì nữa chứ?”
Ấn Vân Mặc nhăn cái mũi một hơi một hơi mà uống dược, “Ngươi ngại mã thí (*) tinh phiền, ta liền không chê sao? Dù sao ta không quay về.”
[(*): ý nói lời nịnh hót]
“Không hồi cũng phải hồi! Là ngươi định đoạt, hay là ta?” Ấn Huyên mặt bình tĩnh đem bát không đặt ở trên bàn, phân phó Tả Cảnh Niên: “Nhị công tử liền giao cho ngươi. Điểm lấy một nửa số người, hộ tống hắn an toàn đuổi về Húc dương.”
Tả Cảnh Niên chắp tay nói: “Tuân mệnh.”
Ấn Vân Mặc không cam lòng nói nhỏ: “Dựa vào cái gì ngươi là Đại công tử, mà ta là nhị công tử? Tốt xấu ta cũng là thúc của ngươi a!”
Ấn Huyên cười như không cười mà liếc y: “Ngươi dám so đại với ta?”
“… Thôi quên đi, nhị thì nhị! Dù sao ta thấy thế nào cũng không giống đệ đệ ngươi.”
“Đợi dược lực tác dụng, ngươi trước ngủ đi, ta sẽ gọi bọn hắn chuẩn bị rõ ràng. Ở trên xe kiên nhẫn một ngày rưỡi, thực nhanh liền tới Húc dương.” Ấn Huyên nói xong, đứng dậy ra khỏi phòng.
Tả Cảnh Niên lấy nước trà đưa cho Ấn Vân Mặc súc miệng, khuyên nhủ: “Công tử, ngươi nghe Hoàng thượng đi. Trước hãy về Húc dương, kẻo bệnh nhỏ lại thành bệnh nặng.”
Ấn Vân Mặc thở dài: “Trứng chọi đá, hồi trở về đi. Hắn không ở bên cạnh, ta một người càng nhẹ nhàng. Ta có chút mệt rã rời, chốc nữa xe ngựa chuẩn bị xong, ngươi ôm ta đi qua.”
Tả Cảnh Niên gật đầu.
Ấn Vân Mặc mơ mơ màng màng mà khép mi mắt, ngủ cũng không kiên định, mơ hồ cảm giác bị ôm lên xe ngựa. Trong mơ màng y túm chặt tay vào cái gì đó, lẩm bẩm nói: “Chớ mang đi, ta đương gối đầu.”
Kẻ kia lặng im một khắc, chậm rãi gỡ bỏ năm ngón tay đang túm trên ống quần, ghé vào lỗ tai y nói nhỏ: “Bên ngoài nhiều ánh mắt nhìn.” Đám tùy thị Tử Y vệ đó, kẻ nào không là thám tử của Hoàng thượng? Nửa câu sau vẫn chưa nói ra khỏi miệng, chỉ nhẹ nhàng tránh thoát y, vén rèm xuống xe.
Một cỗ gió lạnh tiến vào, Ấn Vân Mặc cuộn mình trong hồ cừu, tựa như nói mê mà than thở: “Từ cổ chí kim, chẳng Hoàng đế nào lại không đa nghi …”
“Xuất phát.” Tả Cảnh Niên thả người lên ngựa nói với mười tên thị vệ còn lại.
Xe ngựa chầm chậm đi vài canh giờ. Bởi vì trong xe trầm ổn, tốc độ lại không nhanh, Ấn Vân Mặc cũng không cảm thấy xóc nảy, mờ mịt mà ngoan ngoãn ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì phát hiện xe ngừng.
“Nhanh như vậy liền tới Húc dương?” Hắn lười biếng hỏi.
“Hồi công tử, còn chưa tới. Đường đi phía trước bị cây đổ đá lăn phá hỏng, xe ngựa không qua được.” Một người thị vệ cách màn xe trả lời.
“Đương thời điểm hảo hảo, như thế nào lại đổ?”
“Tiểu nhân cũng không rõ ràng lắm, có mấy huynh đệ đã đi qua dò xét.”
Không bao lâu, Tả Cảnh Niên đẩy cửa tiến vào thùng xe, sắc mặt có chút ngưng trọng, “Công tử, tình huống tựa hồ không đúng lắm. Ta mới vừa rồi đi qua quan sát, những cái cây đó không giống như là cây khô bị gãy, cũng không giống bị tuyết đè gãy. Còn có đất đá lộn xộn, vẫn còn dấu vết từ hai bên triền núi lăn đến.”
“Ý ngươi là nói, đường bị chặn là do người làm?” Ấn Vân Mặc ngồi dậy, dựa vào tháp thượng thấp, phủ lông thật dày “Ta nghe thấy bên ngoài ngữ thanh ồn ào, là người nào?”
“Là một đội thương lữ. Có thể là của hiệu buôn lớn. Có hơn bốn mươi người, trong đó hơn phân nửa đều là hộ vệ, hộ tống sáu xe chở hàng, cũng bị ngăn trên đường như chúng ta. Chính là đang thương lượng làm thế nào thanh trừ chướng ngại vật trên đường.”
Ấn Vân Mặc vuốt cằm: “Xem ra nhân thủ cũng đông đảo, các ngươi mau đi hợp lực, nhanh đem con đường dẹp gọn. Ta cảm thấy có chút… không thích hợp không nói rõ được.”
Tả Cảnh Niên cũng gật đầu nói: “Ta cũng là cảm giác này. Công tử, ngươi cứ ở trên xe không cần đi ra, chúng ta sẽ mau chóng thanh lý.” Nói xong chui ra khỏi thùng xe, quan sát cẩn thận, điểm một người thị vệ khác bảo hộ bên cạnh xe ngựa, rồi gọi những kẻ còn lại đi trợ lực dẹp đường.
Đầu lĩnh thương đội hộ vệ đang chỉ huy hơn ba mươi thủ hạ khiêng cây dọn đá, thấy một đám hậu sinh cường tráng đến hỗ trợ, mừng rỡ ôm quyền nói: “Đa- ”
Chữ “tạ” âm cuối còn chưa nói ra, đã nghe như trường xà di chuyển “Tê” một tiếng lay động; một mũi tên bằng sắt xé gió mà đến, thoáng chốc xuyên thấu trước ngực hắn, chỉ dư một nửa đuôi rung động phía ngoài vạt áo.
Hộ vệ đầu lĩnh kia sau lời không kịp thốt ra đã bị một mũi tên xuyên tim, lập tức mất mạng.
Đương trường nháy mắt chấn kinh, đám Tử Y vệ được huấn luyện nghiêm chỉnh trước hết rút kiếm ra khỏi vỏ, nhanh chóng hướng về phía xe ngựa, bày ra hình dạng cánh cung đem xe ngựa vây hộ ở bên trong.
Bọn hộ vệ thương đội cũng kịp phản ứng, lớn tiếng quát to: “Có địch tập -” ào ào rút ra binh khí.
Hai bên trên sườn núi, bỗng nhiên xuất hiện đại đội nhân mã, đông đảo không dưới hai ba trăm người. Những người này quần áo khác nhau, có kẻ đầu trần áo bông, có kẻ giày bó bì giáp, trong tay có kẻ cầm dao bầu, có kẻ cầm trường mâu, lại có kẻ dùng khiêng lang nha bổng, vừa trông qua tựa như một đám bại binh ô hợp.
Thương đội hộ vệ nhìn thấy bọn họ, lại giống như nhìn thấy một đám hổ lang đói khát khó nhịn, đồng loạt biến sắc. Trong lòng chỉ một ý niệm: cái gì thổ phỉ cường đạo cũng được, nhưng ngàn vạn đừng là cái đám muốn mệnh diêm vương kia! Đến khi thấy rõ kẻ cầm đầu trên sườn núi, cưỡi một con ngựa đen hoàn toàn không có tạp sắc, mặt nạ dữ tợn xấu xí bằng đồng xanh che khuất nửa khuôn mặt, liền giống như trời tuyết bị dội lên đầu một chậu nước đá, tận đến lòng bàn chân đều lạnh buốt.
“- Hình Lệ Thiên!” Có người thê lương mà thốt ra, giống như đối mặt chính là Câu Hồn sứ giả đến từ âm tào địa phủ.
Trên hắc mã, người nọ đem trường cung bằng sắt to lớn cất vào sau lưng, mặt nạ bằng đồng xanh phun ra một chữ như sấm giữa mùa xuân: “Đến!” Phía sau mã tặc liền reo hò, nhất loạt xoát xoát mà đạp sườn núi lao xuống, như thuỷ triều vọt tới.
Đám mã tặc này trang phục hỗn tạp, hành động lại đồng loạt như quân lệnh, giống như được trải qua nghiêm khắc huấn luyện giống nhau, trong nháy mắt liền đã xông đến tầm bắn trăm bước.
Bọn hộ vệ thương đội phi thân lên ngựa, thành hình vòng cung bảo vệ xe vận tải cùng thương nhân phía sau, kiên trì đối mặt mấy lần với mã tặc, mắt đều lộ ra tia sợ hãi.
Nhóm thương nhân mặc dù kinh hoảng, lại không thất thố. Trong khoảng thời gian ngắn đã tụ tập phía sau xe ngựa, ôm đầu ngồi xổm thành một vòng.
Dựa theo quy củ giang hồ, vận hàng trên đường gặp thổ phỉ mã tặc, chỉ cần thương nhân không phản kháng, sẽ không có nguy hiểm đến tánh mạng. Tặc phỉ chỉ lấy tiền làm mục đích, giết thương nhân không khác gì mổ gà lấy trứng (*). Phản kháng là bọn hộ vệ. Thương đội bỏ ra số tiền lớn mời hộ vệ thân thủ cao minh, có thực lực bản lãnh, chính là để những lúc này phát huy công dụng. Đối với thương đội hộ vệ cùng mã tặc mà nói, đây đều là cùng mục đích, hoàn toàn chứng minh việc người chết vì tiền tài là chân lý.
[(*): chuyện xưa anh kia được thần tiên tặng cho con gà, mỗi ngày đẻ một quả trứng bằng vàng. Anh ta tham lam nghĩ trong bụng gà ắt có nhiều hơn, vì vậy mổ gà để lấy trứng. Trứng không có, gà cũng chết]
Nhưng lần này, thương đội này hiển nhiên là xui xẻo tám đời. Không nói đến mã tặc ước chừng đến hai ba trăm người, chỉ cần “Hình Lệ Thiên” ba chữ kia, cũng khiến bọn họ trong mắt liền là bùa đòi mạng câu hồn đoạt phách!
Thương đội hộ vệ vừa mới sinh ra ý tháo chạy, thậm chí còn chưa kịp thay đổi hành động, liền nghe được một tiếng hét: “Bắn tên!” Hơn mười mũi tên theo tiếng “Băng băng” khai cung như chớp mà đến, trong nháy mắt liền đoạt đi sáu bảy sinh mạng.
Mã tặc bỗng nhiên đã đến trước mắt, bất quá chỉ hơn trăm người, còn lại một nửa đứng giữa sườn núi lược trận, tựa hồ cảm thấy đối phó những hộ vệ này không cần dốc sức. Hơn trăm người này lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng tách đội hình phòng ngự của đám hộ vệ, triển khai tàn sát.
Kỳ thật trong đám thương đội hộ vệ cũng không thiếu hảo thủ, nhưng thứ nhất là lấy ít địch nhiều, thứ hai bị cái tên “Hình Lệ Thiên” làm kinh sợ tâm thần, một hồi giao thủ lại hao tổn thêm mấy người. Dư lại hơn hai mươi người đều là thân kinh nguyệt chiến già đời, đao vung lên soàn soạt, anh dũng phản kích. Chỉ một khắc cũng đem hơn mười mã tặc trảm rơi xuống ngựa. Trong đó một người trường đao như điện, lắc mình hướng về phía kẻ cưỡi hắc mã, ý định muốn bắt giặc thì bắt kẻ cầm đầu trước.
Nam tử mang mặt nạ bằng đồng xanh cười lớn một tiếng, thoát khỏi lưng ngựa nhảy lên, thân hình như gió lốc, mũi chân điểm nhẹ trên yên ngựa một chút, vung tay chế trụ đao phong, phản thủ như diều hâu bắt thỏ hướng cổ đối phương phóng tới. Một ánh đao sáng như tuyết vung lên, đầu lâu kẻ kia văng ra, mang theo huyết vụ tận trời.
Thời gian bất quá một tuần trà nhỏ, tên hộ vệ có ý đồ chạy trốn cuối cùng cũng bị đánh gục. Đám thương nhân ôm đầu tụm lại một chỗ, như một đám gà con run rẩy, đối với tiếng kêu thảm thiết xung quanh giả điếc không nghe thấy, chỉ cầu núi xanh còn đó lo gì không có củi đun.
Đám mã tặc cũng không vội xử trí mấy thương nhân này, đằng đằng sát khí chuyển hướng về phía chiếc xe ngựa ở giữa đường.
Xe ngựa tinh xảo, trang trí nhã nhặn, vừa thấy liền biết trừ phú quý nhân gia không người nào có thể dùng. Lại thêm mười một người hầu trang phục lịch sự bao quanh bảo vệ. Cho dù mới vừa rồi tưởng muốn thừa dịp loạn lạc rút lui êm đẹp, lại bị vũ tiễn gắt gao cản lại. Đám người hầu đó vẫn thân ổn dồn khí, dùng kiếm đánh bạt loạn tiễn bảo vệ xe ngựa, thần tình vẫn chưa lộ ra hốt hoảng, cũng không một người thương vong.
Thủ lĩnh mang mặt nạ bằng đồng xanh tay giật dây cương, giục ngựa tiến lên vài bước, đầy hứng thú mà đánh giá cả xe ngựa lẫn hộ vệ.
Hắn chính là Hình Lệ Thiên? Tả Cảnh Niên đáy lòng thầm ảm đạm, từ trên người đối phương tản mát ra dày đặc sát khí, hắn đã cảm giác đầu lĩnh mã tặc này, tung hoành châu phủ hỗn thế đạo tặc cũng không phải là hạng người hời hợt, một thân nội ngoại hảo công phu.
Thường nhân dùng cung nặng hai cân, bắn hơn trăm bước đã được coi là vũ dũng. Người này sau lưng cung bằng sắt xem ra cũng phải chín cân, ngoài năm trăm bước mà một mũi tên đâm thủng ngực, quả thực là thể lực kinh người! Lại nhìn trong tay hắn nắm một mạch đao thân dài năm thước, thân thẳng mũi tà, hai bên cạnh có huyết tào, lấy kỹ thuật rèn thép nhiều lần rèn luyện mà thành, khiến cho đao rắn chắc mà sắc bén thật tốt, xem ra cũng là vua trong các loại đao, bất luận lực sát thương cùng giá trị đều thuộc thượng phẩm. Ngay cả trong trong quân ngũ cũng chỉ có thể tạo ra số lượng ít ỏi. Đại nội Tử Y vệ phụng thần đao, cũng là một dạng như vậy nhưng ngắn hơn.
Tả Cảnh Niên thấy mạch đao trong tay hắn là đồ trong quân đội, nghĩ thầm rằng một nhóm mang lương thảo tải quân nhu Sưởng châu quả nhiên là bị Hình Lệ Thiên này cướp đi. Đáng tiếc lần này cải trang xuất hành, để tránh hành tung bại lộ, tam đại vũ khí tùy thân của Tử Y vệ không mang theo. Nếu không bọn họ mười một người lấy phụng thần đao kết làm đao trận đối phó với địch, không phải là không đối phó được mấy trăm mã tặc trước mắt này.
Hắn bên này đánh giá Hình Lệ Thiên, Hình Lệ Thiên bên kia cũng đánh giá lại hắn, liếc mắt một cái liền biết hắn là thủ lĩnh đám người hầu, lập tức duỗi cánh tay, mũi đao nhắm thẳng vào Tả Cảnh Niên: “Trong xe ngựa là cái gì?”
Tả Cảnh Niên trầm giọng nói: “Là Công tử nhà ta.”
Hình Lệ Thiên từ trong mặt xuất ra một tia cười lạnh: “Bên ngoài đánh nhau ầm ĩ, hắn còn có thể lui ở trong xe không xuất đầu lộ diện, không biết là kẻ nhát gan hay là lớn mật? Gọi hắn xuống xe!”
Tả Cảnh Niên tay nắm chuôi kiếm, sắc mặt lãnh tĩnh như thường, “Công tử nhà ta ôm bệnh trong người, đang cần trị liệu, không tiện xuống xe. Chư vị cầu tài, ta cầu y, cũng không xung đột nhau. Cứu người như cứu hỏa, ta nguyện lấy bạc ròng hai trăm, đổi lấy mười dặm đường, để chư vị không đến mức vất vả, còn có thể thuận tay tích đức tu phúc, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện?”
Lời này không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại cực êm tai, chẳng những tự nguyện xuất tiền mua lộ, còn đem hành vi cướp bóc của đối phương điểm tô cho đẹp thành tích đức tu phúc, giống như thu hai trăm lượng bạc này để cho họ đi chính là cứu người việc thiện giống nhau.
Hắn sớm đã tính toán tình thế, bọn họ mười một người cho dù có thể địch trăm tên, trên sườn núi lại còn gấp đôi nhân mã, cho dù đánh bạc tính mệnh giết đám mã tặc lui đi, nhưng đao kiếm không có mắt cũng khó bảo hộ công tử bình an. Tục ngữ nói thật đúng, kiến nhiều cắn chết voi, hiện giờ lợi thế đang của đối phương, không phải của mình, phải lấy việc bảo hộ Công tử an toàn làm đầu, còn lại nên vứt bỏ đều có thể vứt bỏ. Nói xong hắn hướng một người hầu đưa ánh mắt ra hiệu, người nọ chuyển tới xe sau, xách ra một cái bọc bằng vải bố giao cho Tả Cảnh Niên.
Tả Cảnh Niên đem bao hướng đối phương ném tới. Bao bố nặng trịch lại như lông chim nhẹ nhàng mà bay giữa không trung, lập tức dừng ở trước mặt Hình Lệ Thiên. Chiêu thức ấy xảo kình dùng rất có thâm ý, trong bông có kim mà cảnh cáo đối phương, chính mình bên này cũng là cao thủ; nếu thật phải đánh nhau còn không biết hươu chết về tay ai.
Hình Lệ Thiên đem tay nhẹ nhàng tóm lấy, mở bao lộ ra những thỏi bạc ròng trắng bóng bên trong, dưới ánh mặt trời hoa cả mắt người. Mã tặc chung quanh nhìn xem một trận nuốt nước miếng. Bạc ròng hai trăm không phải là giá trị ít, một thường gia cũng sinh sống được ba năm.
“Có thể nói, người này ngược lại hiểu quy củ. Chúng ta là cướp của người giàu chia cho người nghèo, thay trời hành đạo lục lâm hảo hán, không phải là giang dương đại đạo lạm sát kẻ vô tội. Ngươi tự nguyện lấy tiền mở đường, chúng ta cũng sẽ không ngăn ngươi cầu y cứu người. Bất quá -” Hình Lệ Thiên cũng không nhìn ngân lượng trong tay, lại thẳng nhìn chằm chằm xe ngựa, “Người trên xe xuống dưới cho chúng ta nhìn một cái, xem ngươi có nói dối, lừa gạt chúng ta hay không”
Tả Cảnh Niên tiếng lòng căng thẳng, trên mặt ẩn hiện túc sát khí: “Trời lạnh gió rét, tội gì khó xử người bệnh. Công tử nhà ta thể yếu, chịu không nổi phong hàn, nếu bệnh tình kéo dài, ta thân là người hầu hộ vệ không chu toàn, đương liều chết tạ tội.” Hắn lời này tuy rằng chỉ nói mình tạ tội, lại hàm ý lấy liều mạng để đối lại uy hiếp, nếu đối phương cố ý muốn quấy nhiễu Công tử, hắn cũng tuyệt sẽ không thỏa hiệp, đến lúc đó đao kiếm sẽ nói chuyện.
Hình Lệ Thiên mặc dù đối với hắn một thân võ công có điều kiêng kị, nhưng bên mình người đông thế mạnh, cũng không cho là mình đề ra yêu cầu gì khó khăn, ngang ngược kiêu ngạo mà nói: “Muốn chúng ta vài trăm người nhường đường, một mình ngươi lại liên dịch vài bước cũng không chịu, còn cái gì đạo lý! Hôm nay xe này không hạ cũng phải hạ. Chọc giận chúng ta liền đem chủ tử đoản mệnh kia của ngươi cột sau ngựa tha đi mười tám dặm. Lúc ấy không cần đi tìm thầy thuốc nữa, cũng rơi vào thoải mái! Các huynh đệ, các ngươi nói đúng không?”
“Dạ!” “Đại ca nói có lý!” Đám phỉ sôi nổi ồn ào, “Mau xuống xe!” “Đừng giống đám nữ nhân che che giấu giấu!” “Không chừng lại thật là một nữ nhân đi? Nếu mà dung mạo xinh đẹp, đại ca liền phát thiện tâm thu ngươi làm áp trại phu nhân!”
Cái này chẳng những Tả Cảnh Niên nổi giận, trong mắt đám người hầu còn lại cũng là lửa giận cuồn cuộn, đều nắm chặt kiếm chờ phân phó. Ngay cả đám ngựa cũng tựa hồ bị nhiễm tức giận của chủ nhân, liên tiếp bào móng, phát ra tiếng phì phì trong mũi xao động không thôi.
“Chậm đã.”
Người trong xe ngựa ra lệnh một tiếng, mạnh mẽ ngăn lại cánh tay đang định vung kiếm lên của Tả Cảnh Niên. Ngữ thanh mặc dù không lớn, nhưng trong trẻo đoan chính, đám mã tặc xôn xao cũng bởi vậy tạm thời an tĩnh lại.
“Chúng ta ở xa tới là khách, đến địa bàn của người ta, xuống xe gặp mặt cũng là cấp bậc lễ nghĩa.”
Tả Cảnh Niên ruổi ngựa lùi đến bên cửa xe “Nhưng bệnh Công tử…”
“Không có gì đáng ngại, một chút phong hàn mà thôi.” Người trong xe ho khan vài tiếng, vươn tay mở cửa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.