Có hai con mèo không biết xấu hổ vờn nhau trên nóc nhà.
Em ở trên cao nức nở một tiếng, anh ở dưới thấp ngao một tiếng, đâu quản trời tối nhân gian đang say giấc nồng, dù có Thiên Vương lão tử tới cũng không sợ, ai cũng không cản được đôi ta mặc sức kêu xuân.
Không ngờ nghe ra cũng rất vui vẻ, giống hai đứa nhỏ đang hợp mưu làm chuyện bí mật gì đó, nhưng lại muốn lớn tiếng nói lên để thêm chút can đảm.
Phùng Chi ngủ ở trên gác mái, thầm nghĩ lúc bị Thường nhị gia đè trên giường lăn lộn đến hồn tiêu phách tán, có phải cô cũng kêu khó nghe như thế hay không, hẳn là giống nhau đi, người cũng chỉ là động vật cao cấp, có sự liên hệ.
Cô khó ngủ mà lăn qua lộn lại, hai ba lần dậy mở cửa sổ đuổi chúng đi, cứ chạy đi một lúc sau lại tụ tập lại, giống một đôi uyên ương đánh mãi không rời.
Cô thở dài từ bỏ, phòng dưới lầu vú Lý gáy khò khè, tiếng nghiến răng, khạc đờm, xoay người, nói mớ này nọ những tạp âm quen thuộc, giống như diễn tấu một khúc hợp xướng.
Ánh trăng xuyên qua cửa kính chiếu vào giường, khăn trải giường màu trắng biến thành một mảnh xanh cổ vịt, cô lăn qua lộn lại rồi ngủ lúc nào không hay, không biết qua bao lâu chợt bừng tỉnh, nghe có người đang nói thầm, là vú Tiết đang nói: “Con mèo Xiêm của Đại phu nhân không thấy nữa, đều tìm khắp nơi mà không thấy, đang tức giận đá vỡ cả phích nước.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2494577/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.