NOTE: H cao ai không vui có thể lướt ko ảnh hưởng tới mạch truyện nhé! Bé nào lạc vô đây chủ nhà ko chịu trách nhiệm về sự đen tối của tâm hồn các bé đâu! Bye bye~ Enjoy~~~
Thường Yến Hành thích Phùng Chi ngoan ngoãn nằm dưới thân mình.
Gập hai chân cô lên lại bẻ ra, hoa huyệt giữa hai chân cô mở ra lộ ra thịt châu đỏ tươi, hắn nhìn mà thèm, cúi xuống vùi đầu ở giữa hai chân cô, ngậm lấy hai cánh hoa môi vào trong miệng.
Non mềm trơn mượt như tơ lụa, tản ra hương vị nồng đậm, người cũng như tên, cả người đều thoang thoảng hương hoa sơn chi. Hắn tham lam vừa mút vừa liếm láp, hoa môi dần dần căng mọng đỏ tươi, nhiễm ướt ánh lên ánh nước.
“Nhị lão gia, từ bỏ.” Phùng Chi chỉ cảm thấy như hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò khắp người chui vào tim cô, thật khó chịu, cô ngưỡng thẳng thân, hai mắt lại đẫm lệ nhìn xuống, thấy Thường Yến Hành đang cắn thịt châu đột nhiên hút mạnh, một cơn đau đớn bén nhọn như sóng biển đánh vào bờ, chớp mắt liền mất hết sức lực, mềm như bông ngã xuống mặt bàn rầm rì kêu lên, lại cảm giác mình giống như con mèo phát xuân trên nóc nhà, nhưng không dễ nghe, quá xấu hổ, cô nhét bím tóc vào trong miệng.
Thường Yến Hành bị cô tiết xuân thủy ướt gò má, hắn mở miệng nuốt vào, mẫn cảm như vậy, cô bé nhỏ đã trưởng thành tiểu yêu tinh rồi.
Hắn đứng dậy thấy cô cắn bím tóc, gương mặt như đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2494564/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.