Người đoán mệnh nhận quẻ thẻ, sau vuốt ve liền sửng sốt: “Sao lại có hai thẻ?”
Nguyệt Mai nghiêm túc lừa ông ta: “Hai thẻ dính vào nhau cùng bị rút ra.”
“Như vậy thì sao có thể tính chứ, không có cách nào tính ra.” người bói toán nửa tin nửa ngờ: “Tôi tính nam tính nữ tính âm dương, tính lão tính tiểu tính đời người, nhưng chưa từng tính qua một người hai mệnh, cô rút lại, rút lại đi!”
Muốn ném lại cái thẻ về ống.
Nguyệt Mai nhanh tay lẹ mắt ôm ống quẻ ra: “Mệnh nào mà bị trùng lặp chứ, ông có nói hay không, không nói không cho ông tiền.”
“Ai nha, cô gái à….” người mù mí mắt dường như lõm xuống run như cây sậy, lại khó bỏ tiền tài, ngón cái thô dày xoa xoa mấy chữ trên cái thẻ, bặm môi trầm mặc, không hiểu là đang tính toán, hay là đang do dự.
Bọn họ cũng mặc kệ ông ta, tự ăn sạch sẽ thức ăn trên bàn, phục vụ bưng món bánh hạt dẻ hoa quế cuối cùng lên, đều nói no ăn không vô nữa, Nguyệt Mai cười hì hì hỏi: “Thầy bói, có bói ra hôm nay ông có lộc ăn hay không?”
“Cô gái này! Không cần lấy tôi ra vui đùa!” người mù ra sức ngửi ngửi hương vị ngọt của bánh, thở dài nói: “Không thơm bằng trong cung, cửa Thuận Trinh ở Ngự Hoa Viên có cây hoa quế trăm năm tuổi, mỗi khi đến mùa, mùi hương có thể bay tới Ngọ Môn không hề tiêu tan. Ngườ bên ngoài không biết, muốn làm bánh hoa quế hạt dẻ ngon, phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2494551/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.