Thường Yến Hành thu hồi tầm mắt lâm vào trầm ngâm, chợt nghe tiếng gõ cửa sổ nhẹ nhàng, là Phùng Chi, không đợi hắn duỗi tay, tài xế đã xuống xe mở cửa.
Phùng Chi ngồi vào bên cạnh hắn, đợi tài xế trở lại ghế trước, nghe hắn nói trở về biệt thự đường Nam Kinh.
Cô cảm thấy kỳ lạ, nếu tới biệt thự, sao phải làm điều thừa là tới đón cô, cô cũng chưa từng hỏi, eo đã bị tay hắn vòng ôm lấy, tay khác vòng dưới đầu gối cô, hắn khẽ dùng sức bế cả người cô lên đặt ngồi lên đùi hắn.
Tay cô không có chỗ đặt, đành phải ôm cổ hắn, khuôn mặt hai người sát gần nhau, có thể thấy rõ lông mi đen và dục niệm nảy sinh trong mắt hắn.
Má cô đỏ hồng, tránh tầm mắt hắn, cúi đầu xuống nhẹ nhàng nói: “Tài xế còn ở đây!”
“Tôi sợ cậu ta sao!” Thường Yến Hành nhếch khóe miệng, ngón tay kẹp lấy cằm cô nâng lên, tùy ý vuốt ve. Lại không có hôn cô như bình thường, đôi mắt khẽ liếc, hiếm khi thất thần.
“Nhị gia chán em rồi sao?” Phùng Chi dứt khoát hỏi.
Hắn trong lòng đâm nghi, lại không thay đổi sắc mặt hỏi lại: “Sao lại hỏi như vậy?”
Cô lại nghiêm túc giải thích: “Ngày thường hễ nhìn thấy em liền hôn không ngừng, giờ lại không có hứng thú.”
Thường Yến Hành nhìn chằm chằm cô nhất thời không biết nói gì, ngực phập phồng chầm chập, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm, giọng nói cũng đầy ý cười: “Em nghĩ tôi là thú động dục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2494127/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.