Trời hiếm khi được một trận mưa thời tiết cũng trở nên hơi lạnh, những giọt nước rơi xuống đất tí tách, nặng nề mà ngắn ngủi, cô vội vàng mở dù, ngẩng đầu nhìn trời, hóa ra là giọt gianh ở mái hiên rơi xuống.
Gác chuông nhà thờ Mộc Ân ẩn hiện trong làn sương mù, chỉ có đỉnh nhọn là lộ ra ngoài màn sương, tiếng chuông đúng giờ trầm vang lên, một tốp bồ câu bay qua, giống như tuyết rơi trên núi Phú Sĩ miêu tả trong sách.
Phùng Chi bỗng nhiên rất muốn gặp Thường Yến Hành, bắt đầu từ chuyện xảy ra lúc đó, lúc đó cô không sợ, nhưng bây giờ trong lòng tràn đầy cảm giác sợ hãi.
Bấm đầu ngón tay tính toán mới phát hiện ra đã mấy ngày rồi bọn họ chưa từng gặp mặt, cô đã sớm thành thói quen bị hắn gọi đến, rất ít khi chủ động đi tìm hắn.
Cô vẫn luôn cho rằng thân phận của cô cách quá xa Thường nhị gia, vả lại cũng chỉ là một đoạn giao dịch sắc tiền cảm tình chung quy cũng sẽ không được bền lâu.
Trong quyển sách Chu Hi Thánh cho cô mượn có một câu: Reason hold the REINS and sitting, don’t let your emotional to put her into a hole.
( Lấy lý trí giữ chặt dây cương và ngồi vững, đừng để cảm xúc của bạn đẩy chính bạn vào tình huống khó xử/xuống hố)
Phùng Chi cảm thấy câu đó cực kỳ giống cô!
Lòng đường giờ đã thành sông, từng chiếc ô tô chạy qua bên người đều thành xe phun nước, giống như mũi tên bắn về phía khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493703/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.