Phùng Chi nhớ sáng nay phải tới bến tàu mười sáu tiễn Chu Hi Thánh, vội đi múc nước rửa mặt, Phùng thị đứng một bên hút thuốc lào, liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Phùng Chi ngủi thấy mùi thuốc có chút buồn nôn, vắt khô khăn phơi lên giá muốn đi, Phùng thị dùng điếu thuốc chặn trước người cô: “Đi đâu?”
Phùng Chi nói: “Ra bến tàu tiễn một người bạn.”
Phùng thị hỏi: “Mặt con trắng như tuyết, có thể là bị bệnh không, vậy thì đừng ra ngoài, tìm đại phu tới xem một chút đi!”
Phùng Chi bình tĩnh nói: “Làm gì mà lại sinh bệnh, mẹ muốn nói gì thì nói đi đừng loanh quanh nữa!”
Phùng thị thu lại điếu thuốc gõ xuống cửa sổ, cười nói: “Bây giờ con không phải tới trường nữa, ngũ tiểu thư cũng không đi rồi, cô ấy an tâm chuẩn bị gả chồng, con lại an tâm nằm trên giường, mẹ thật sự nuôi không nổi con đâu, Nhị gia lúc nào thì thu con vào phòng? Nếu không chịu thu thì lấy tiền đi, nào có đạo lý chơi không như vậy!”
Phùng Chi tức giận chảy nước mắt: “Con chưa từng nghĩ mẹ phí công nuôi con, mẹ đòi tiền con thì cũng thôi, sao còn muốn đòi Nhị gia…”
Phùng thị giơ tay hung hăng tát cô một cái: “Đồ đĩ vừa hèn vừa lẳng lơ, hắn ta chà đạp hoàng hoa khuê nữ của tao, đòi vài đồng tiền thì làm sao, mày dám quay khuỷu tay ra ngoài, tao nuôi phải một con bạch nhãn lang sao!”
Phùng Chi đã nhìn thấy vài bà vú vẩy nước quét nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493650/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.