Thường Yến Hành biết mẹ mình có bệnh tim, chịu không nổi kích động, nên cũng không nói gì nhiều chỉ nói hắn cần phải lên thủ đô làm một số chuyện.
Bà Thường vốn là tiểu thư con nhà giàu ở thủ đô, nghe đồn nhà chính phạm vào một số tội, bởi vậy sau khi gả tới Thượng Hải cũng chưa từng về thăm người nhà, bây giờ nghe nói tới thì trong mắt lại nổi lên nét buồn thương mênh mang.
Có hầu gái bưng bát thuốc tới, Thường Yến Hành nhận lấy chén thuốc dùng thìa quấy đều cho bớt nóng, ngồi ở mép giường tự mình bón cho bà ấy từng thìa một.
Bà Thường gặp con trai nên tinh thần tốt hơn một chút, bà thở dài: “Mẹ hiểu được sức khỏe của mình, uống những cái này cũng vô ích thôi, sống một ngày biết một ngày.” Lại nói: “Mẹ hối hận khi cho Dục Trinh đi đọc sách, tuy là hiểu biết được chút kiến thức nhưng lại hỏng cả đức hạnh rồi, cả ngày cứ miên man suy nghĩ không hề yên phận, giữ lại không biết chừng còn làm ra chuyện gì đồi phong bại tục, phải dặn dò chị dâu con chuẩn bị hôn sự của con bé, có nói tới cuối tháng này sẽ gả đi, bên nhà họ Lâm cũng vui vẻ, đợi con bé cưới gả xong cũng xem như hoàn thành xong một cọc tâm bệnh.”
“Con về cũng thấy trong phủ treo lụa hồng, hóa ra là chuyện vui của Dục Trinh, con bé nguyện ý là được.” Thường Yến Hành biết từ nhỏ Dục Trinh đã đính hôn với cậu bảy nhà họ Lâm, hiện giờ thuận theo hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493639/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.