Chân Phùng Chi không ngừng run lên, lại nôn nóng muốn rời khỏi đây, nghiêng ngả lảo đảo đi qua một con phố ngắn ngủn mà vô cùng gian nan.
Khó khăn lắm mới đến đường Nam Kinh, xe cộ cũng náo nhiệt như nước, một đám quý phu nhân mặc sườn xám cao cấp đứng trước cửa hàng châu báu nói chuyện, bên đường có một hàng xe kéo đứng chờ sẵn, ánh mắt tràn ngập trông mong, đương nhiên không phải chỉ đang đợi các quý phu nhân, rạp chiếu phim Đại Quang Minh cũng vừa mới tan rạp, rất nhiều người sẽ lập tức tràn ra, sóng vai nhau túm năm tụm ba, vừa đi vừa bàn luận về bộ phim vừa xem, có một bà lão đang rót từng chai nước cam nước ô mai, có đám thanh niên bán rong bê cả khay lớn đang chào hàng, đám quỷ nhỏ đầu óc linh hoạt trong tay cầm mấy bó hoa hồng bọc trong giấy bóng kính chạy tới chạy lui quanh mấy đôi nam nữ. Vốn chỉ là cảnh tưởng tầm thường nhất mỗi ngày, nhưng trong mắt Phùng Chi lại vô cùng thân thiết, lúc này cô mới dần dần bình tĩnh lại, muốn tới biệt thự của Thường Nhị gia, lại sợ Nguyệt Mai phát hiện ra cô chạy trốn, rồi tới đó ôm cây đợi thỏ, không thể mạo hiểm, về Thường phủ thì cô lại không một xu dính túi, đang lúc do dự bất lực, chợt có người ngăn trước mặt cô, cười nói: “Phùng Chi, thật là trùng hợp!”
Cô ngẩng đầu nhìn là Đồng Nhân bạn học của cô, trên lưng cõng một bé gái tầm hai ba tuổi, nhớ tới cô ấy từng nhắc tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493625/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.