Phùng Chi thất hồn lạc phách đi dọc con đường, các cửa hàng đều đã đóng cửa hết, người qua đường thi thoáng mới bắt gặp một vài người, tất cả đều vội vã đi về phía trước, trời đêm đen kịt không trăng không sao, chỉ có đèn đường là chiếu sáng dọc theo con đường.
Thường Nhị gia đính hôn với Dư Mạn Lệ khiến cô trở nên lo sợ lúng túng, mấy ngày chịu khổ chịu tội cũng không có tin tức nào có thể đả kích cô trí mạng như vậy.
Nghĩ đến cảnh cô vừa nhìn thấy, bọn họ cùng nhau quay về biệt thự cùng nhau trải qua đêm xuân.
Trước mắt hiện lên hình ảnh bọn họ cùng nhau phiên vân khúc vũ trên chiếc giường mà hai người bọn họ từng ân ái, hình ảnh như vậy khiến cô ghê tởm, cổ họng ứa nước chua, cô vội chống tay vào một gốc cây khom lưng nôn mửa không ngừng.
Bà lão bán trứng luộc nước trà tốt bụng cho cô một chén nước để cô súc miệng.
Cô nhìn xung quanh bốn phía, sao lại đi đến chỗ xa lạ như này, không xa có quán nhỏ bán hoành thánh ven đường, đối diện là phân nhánh của ngân hàng Thịnh Phú, trước mái hiên có hai cái đèn lồng màu đỏ chiếu sáng, bên trong có ánh sáng lọt qua khe màn, còn chưa đóng cửa.
Bởi vì lãi tiền gửi ở tiền trang cao hơn lãi của ngân hàng hơn nữa rút ra hay gửi vào đều khá tiện lợi nên cô đã đem tiền Nguyệt Mai trả lại cô gửi vào tiền trang, cô băng qua đường vén rèm lên bước vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493621/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.