“Phúc An, là ở đây sao!” Thường Yến Hành nhìn chằm chằm một dãy nhà, ngói đen tường trắng, thật ra tường cũng không phải là màu trắng bên trên còn có những tảng lớn vết ố vàng rêu phong màu xanh nhạt. Phía dưới mép tường còn có những hình vẽ loạn xạ dùng phấn màu vẽ lên, vừa nhìn liền biết là do bọn nhỏ chơi đùa. Hắn đi lại gần, mới phát hiện bên tay trái có một nhà trông trẻ, hơn mười đứa nhỏ tầm ba bốn tuổi ngồi thành từng hàng, đang phơi nắng sao, đều là con nhà nghèo, khuôn mặt nhỏ vàng như nến, mặc những chiếc áo bông được hồ cứng lại, trước ngực đầy những vết bẩn. Có mấy đứa trẻ trong tay cầm bánh bao chiên đút vào trong miệng, còn liếm láp ngón tay béo ngậy đầy dầu mỡ. Nhìn thấy thế biểu cảm của hắn và Phúc An đều đình trệ, đa phần là hút cả nước mũi rơi trên môi, tuy có nắng nhưng gió vẫn khá lớn.
Một bà bảo mẫu đang bón cháo cho một bé gái ngồi trên đùi, bảo mẫu tầm khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt góc cạnh, bộ dáng không dễ chọc, bà ta thổi thổi một thìa cháo rồi đút vào trong miệng bé gái đó, cô bé lắc đầu tránh né, tay nhỏ vung loạn túm lấy tóc của bà ta ra sức lôi kéo, hai chân cũng đá đạp lung tung, đá vào khuỷu tay của bà ta, bát cháo rơi xuống đất, nước cháo chảy đầy ra đất.
Bảo mẫu tất nhiên là rất tức giận, đứng dậy ấn bé gái kia ngồi lên trên ghế nhỏ, khom lưng nhặt bát cháo lên rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493611/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.