Trong quán cà phê cũng không có người, một hàng bàn tròn nhỏ dành cho hai người ngồi, khăn trải bàn được móc bằng len trắng xuang quanh đều có tua rua dài; một hàng sô pha màu xanh sẫm đối mặt vào nhau, dành cho ba bốn người ngồi, trên bàn cũng trải khăn trải bàn cùng loại chẳng qua là từ hình tròn biến thành hình vuông mà thôi. Thường Yến Hành hỏi cô muốn ngồi ở đâu, cô nói tùy hắn, nhưng mắt lại nhìn về phía bàn tròn, Thường Yến Hành chọn ngồi sô pha gần cửa sổ, phục vụ tiến lại gỡ chụp đèn bằng vải sa tanh vàng nhạt xuống, thắp nến lên rồi lại chụp vào, dưới ánh đèn nến mông lung, làm khuôn mặt của cả hai người đều có chút mập mở, quả thật rất có tình thú.
Thường Yến Hành hỏi cô có muốn ăn hay uống gì không, phục vụ nói trừ cà phê, còn có nước cam và bánh kem bơ loại nhỏ, còn bán cả mì hoành thánh, cơm chiên linh tinh. Hắn hỏi Phùng Chi ăn cơm chưa, nghe cô nói đã ăn rồi thì cũng chỉ gọi hai ly cà phê, một chiếc bánh kem bơ, một phần cơm chiên trứng gà tôm nõn. Lúc hắn gọi cơm, ngoài cửa bước vào một đôi tình nhân, bọn họ ngồi vào dãy bàn tròn, đầu gối chạm vào nhau, tay đặt trên mặt bàn là có thể chạm vào tay nhau, lúc nói chuyện đầu còn phải sáp vào cạnh nhau, hóa ra bàn tròn nhìn từ xa thì khá rộng nhưng lại là chật như thế, Phùng Chi cảm thấy may mắn vì đã không ngồi ở đó, nếu không quả thật là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493607/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.