Thường Yến Hành vươn tay về phía Chu Hi Thánh, nét mặt như thường, nhã nhặn giới thiệu tên mình: “Thường Yến Hành!”
Chu Hi Thánh cũng nói ngắn gọn: “Chu Hi Thánh!” Hai người họ bắt tay nhau, có thể cảm giác được ngón tay hắn thon dài có lực, có lẽ xuất phát từ một loại tâm lý khó hiểu, anh ta nhanh chóng buông ra.
Thường Yến Hành cũng không nhanh không chậm thu hồi tay lại, người đi qua đi lại ở cầu thang khá nhiều, hai người bọn họ không hẹn mà cùng đứng về phía tay vịn bờ tường, Thường Yến Hành nói trước: “Chu tiên sinh về sao?”
Chu Hi Thánh trả lời: “Trong xưởng đang đẩy nhanh tốc độ sản xuất, thật sự không rời đi lâu được.” Lại bổ sung một câu: “Ni Ni và A Chi phải phiền Thường tiên sinh chăm sóc.”
Thường Yến Hành mỉm cười nói: “Phiền gì chứ! Chăm sóc Ni Ni và A Chi vốn chính trách nhiệm của người làm cha làm chồng như tôi mà.”
Chu Hi Thánh vốn đã buồn rầu sẵn, bị câu nói này làm cho càng thêm rầu rĩ, mím môi không nói gì muốn nhấc chân muốn vượt qua người hắn.
Thường Yến Hành bỗng nhiên nói: “Cảm ơn anh!” Có một người phụ nữ ôm đứa con đang khóc lóc ầm ĩ đi ngang qua, Chu Hi Thánh không nghe rõ hắn nói gì, nhìn hắn đầy nghi hoặc, hắn lại lặp lại một lần nữa: “Cảm ơn anh!” Tiếng nói trầm thấp, thái độ chân thành từ tận đáy lòng.
Chu Hi Thánh gật đầu, tiếp tục đi xuống dưới, anh ta hiểu hắn đang ám chỉ cái gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493599/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.