Thường Yến Hành thở dài một tiếng, cúi đầu hôn lên gương mặt cô, đôi môi hắn nóng rực, nước mắt cô lại ướt lạnh, một lát sau, gương mặt cô cũng nóng lên.
Hắn hôn đến khóe miệng A Chi, có thể nhận ra cô nghiêng đầu né tránh, giơ tay siết chặt cô, nhè nhẹ hỏi: “A Chi, còn hận anh sao?”
Phùng Chi cũng đang tự hỏi chính mình, còn hận hắn sao?! Nếu là trước kia, nhất định cô sẽ nói hận, hận hắn chết đi được, cả đời cũng không thể tha thứ cho hắn, chính là từng điều từng điều hắn làm vì Nini, sáng nay lại xuất hiện như thiên thần, lại khiến cô có chút mù mờ, có khi suy nghĩ, khi hắn biết cô cao chạy xa bay cùng Chu Hi Thánh từ trong miệng Nguyệt Mai, có phải tâm tình cũng như cô biết tin hắn đính hôn với Dư Mạn Lệ hay không, thất vọng cùng cực mà suy nghĩ cực đoan, Thường Nhị gia dù có đủ mưu trí, dù sao hắn cũng là con người có thất tình lục dục. Nhìn xem, bây giờ cô lại bắt đầu biện minh thay hắn.
Đèn tường chiếu vào mặt hắn chỗ sáng chỗ tối, nhưng đôi mắt hắn lại sáng như sao, trái tim Phùng Chi mềm mại lắng dịu xuống, cô vươn tay lướt qua cái mũi hắn, xoa nhẹ gương mặt hắn, ngập ngừng nói: “Có lẽ đã không hận nữa!” Có lẽ chỉ là bởi vì cảnh đẹp, cô mới có buông bỏ thù hận trong ngắn ngủi. Thường Yến Hành đã nhìn thấu tâm tư của cô, hắn nói: “Thật ra, trái tim anh chưa từng thay đổi.” Tuy rằng từng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493588/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.