Thường Yến Hành gật đầu, khuôn mặt rất bình thản, gặp cô cũng không vui vẻ gì nhưng cũng không tới nỗi là không vui vẻ, chỉ là rất thản nhiên.
Nghe Dục Trinh nói: “Ni Ni giống anh hai.” Lúc này hắn mới cười: “Nước da giống A Chi, trắng!”
“A Chi….” Dục Trinh hơi ngừng lại: “Chị dâu cũng xinh đẹp.”
Thường Yến Hành nhìn cô, cùng đã sắp hai mươi tuổi rồi, Phùng Chi đầy đặn như đóa hoa nở rộ đầy hương thơm, mà cô ấy dù trên mặt có tô son điểm phấn nhưng tinh thần sa sút từ trong ra ngoài khiến cô có vẻ tiều tụy rất nhiều.
Hắn hỏi: “Có việc gì?” Ngắn ngủn vài chữ cũng đủ cho Dục Trinh xúc động, gần như muốn rơi lệ lại cố nén xuống, gắng gượng nói: “Anh có thể cho em mượn chút tiền dùng không, em sắp không chịu được nữa rồi.”
Thấy hắn không nói gì, nét mặt cũng không thể phân biệt được vui buồn, đành nói tiếp: “Lâm lão gia đuổi em và Thanh Hiên ra ngoài tự lập môn hộ, anh cũng biết hắn ta chính là một công tử phóng đãng, không chịu làm việc, suốt ngày chung chạ trai gái, chỉ biết tiêu tiền ra ngoài chứ không thấy kiếm được tiền về, mấy năm nay chỉ dựa vào của hồi môn của em để sống qua ngày, bây giờ rất nhiều việc đều phải tự tay làm, nhưng vẫn có một người người nấu cơm, tiền công vẫn còn khất nợ… thật sự không có cách nào nữa mới mở miệng vay anh tiền.”
Thường Yến Hành im lặng một lát rồi nói: “Tiền của anh đều do A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-son-chi-ben-vanh-toc-mai/2493565/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.