Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Đột nhiên Thường Tiếu có chút không muốn giọng nói của Dư Phi, làm cho hô hấp cũng có phần nặng nề, kinh ngạc ngẩn người nhìn di động.
Đã bao lâu? Lâu đến… Cô gần như sắp… Sắp tuyệt vọng.
Quý Hiểu Đồng cũng phát hiện cảm xúc của cô thay đổi, dừng lại động tác, nhìn sang, bình tĩnh nhắc nhở cô: “Điện thoại.”
Thường Tiếu mang theo vẻ mặt nhờ giúp đỡ nhìn anh, hốc mắt lại hơi ướt át, cô sợ… Sợ bản thân mình khi nghe điện thoại, sẽ không kiềm chế được khóc lên… Tại sao yêu không thể là chuyện thật đơn giản chỉ của hai người?
Tại sao cô đi về phía hoàng tử không phải chỉ cần đi mấy bước đường, mà còn phải vượt mọi chông gai, lật Tuyết Sơn, qua sông lớn, giết cự long?
Điện thoại vì quá lâu không nhận mà dừng lại, không bao lâu, tiếng chuông lại kiên nhẫn không bỏ tiếp tục vang lên.
Lại nghĩ đến hôm nay cô vì tình yêu giãy giụa vô vị, mơ hồ lộ ra nụ cười khổ, nhấn nghe.
“Bây giờ đang ở đâu?”
Quả nhiên… Bây giờ nghe được âm thanh của anh, mũi cay xè, trực giác hẳn là muốn trốn tránh, cô trầm mặc một hồi, nhưng không biết nên nói cái gì.
“Hôm nay lên nhà anh, phải không?” Dư phi cũng không cố ý hỏi tới, chỉ là thuận nước đẩy thuyền chuyển đề tài. d..dl.q.d.
Nhịp tim Thường Tiếu bỗng tăng tốc, chần chừ một chút: “…Ừ.” Tại sao… Anh không hỏi xem mấy ngày nay cô có tốt hay không…
“Mẹ anh nói gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-ngo-dong-no-ro/1985664/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.