Editor: Mỹ Mạnh Mẽ
Nháy mắt đã đến ngày cắt bằng khánh thành, Thường Tiếu ăn mặc thần thái phấn khởi đi xuống dưới nhà, đứng trước cửa chờ quý Hiểu Đồng lái xe tới đón.
Đang đứng chờ, bỗng nhiên bắt gặp một người phụ nữ rất quen, định thần nhìn lại, hóa ra là… mẹ Dư đã lâu không gặp.
Thường Tiếu giật mình, cô rất ít khi gặp mẹ Dư ở gần nhà mình, bình thường cũng cô gắng tránh đi qua tiểu khu đó, chẳng nhẽ trời sắp đổ mưa máu rồi à? Mẹ Dư lại có thể xuất hiện trước cửa nhà cô, trong chốc lát cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời.
Mẹ Dư vẫn ăn mặc trang trọng, nhưng nếp nhăn giữa đôi lông mày đã ít nhiều tiết lộ mấy phần tiều tụy, trong tay bà đang xách theo túi lớn túi nhỏ, hình như là mấy đồ dùng gia đình, vội vàng đi qua… Thường Tiếu do dự không biết có nên chào hỏi hay không, đang định tránh đi, đột nhiên nghe thấy tiếng động, nhìn lại thấy mẹ Dư lảo đảo, cả người ngã phịch xuống đất, đồ đạc trong tay rơi tán loạn.
Xung quanh cũng không có ai khác, chỉ thấy mẹ Dư hừ một tiếng buồn bực trong cổ họng, cũng không kêu đau, lại cứ ngồi yên trên mặt đất không đứng lên, mặt tối sầm, dáng vẻ giống như đang tức giận không có chỗ xả.
Thường Tiếu chần chờ một chút, thở dài trong lòng, đi tới: “Dì, cháu giúp dì.” Sau đó vùi đầu yên lặng nhặt đồ đạc tán loạn trên đất.
Mẹ Dư thấy là cô, có lẽ là không muốn bị cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doa-ngo-dong-no-ro/1985634/chuong-41-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.