Chương trước
Chương sau
Diệp Quảng Nho không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lần này hắn thật sự không phải cố ý, vốn định ăn hai cái bánh quy rồi về, dự tính chỉ để cái cặp nhiệt độ trong mông bệnh nhân chừng mười lăm phút, không nghĩ tới các y tá nhiệt tình đến vậy, mái tóc đen càng làm hắn yêu thích không buông, tất nhiên, bánh quy mùi vị cũng không tệ chút nào. Vì vậy hai cái biến thành bốn cái, bốn cái biến thành tám cái…
Chờ hắn ăn xong bánh quy, tạm biệt y tá Lâm mới gặp, chuẩn bị len lén đi về thả cái lão bệnh nhân kia ra, vừa mới chạy qua hành lang, đột nhiên bị người lôi tới chỗ thang thoát hiểm, trùm lên đầu một cái túi đen, giống như heo bị ném vào cốp xe.
Cái quá trình kia, ân, hình như có điểm giống bắt cóc.
Qua một đoạn đường không biết dài ngắn thế nào, hắn được khiêng từ trong cốp xe ra, ném trên mặt đất, rồi lại bị người ta thô lỗ xách lên.
Có người lấy đi túi trùm đầu.
“Lão đại, chúng tôi không bắt sai người chứ? Bộ dáng tư văn nhã nhặn, nhìn không ra lá gan lại có thể lớn như vậy a.”
“Đúng vậy, xem ra phải kiểm tra thôi”
Đang một mảnh đen đột nhiên có ánh đèn tới, Diệp Quảng Nho cảm thấy chói mắt, hoang mang nheo mắt lại. Giây tiếp theo, bên tai vang lên tiếng tiếng thét làm hắn sợ run cả người.
“Con mẹ nó! Thuốc cao bôi trên da chó!  Lang băm! Bác sĩ vô lương tâm! Vô liên sỉ vương bát đản! Ta nhất định phải lăng trì hắn!”
“Cha,” Giang Nhất Thủy ngăn cản Giang Đại Thiên đang nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nuốt sống Diệp Quảng Nho, “Người đã bắt được rồi, muốn xử lí thế nào cũng được, cha bình tĩnh chút đi.”
“Bình tĩnh? Ngươi muốn ta bình tĩnh?!” Giang Đại Thiên như mèo bị giẫm đuôi nhảy dựng lên, “Thằng con chết tiệt, lão cha ngươi sống cả đời, chưa từng mất thể diện như vậy! Hôm nay ngươi không xử lí hắn, sau này đừng có gọi ta là cha! Quên đi, không cần ngươi xử lí, tránh ra, ta tự băm hắn ra làm củi đốt!” Hai tay rút ra lưỡi đao sắc nhọn năm nào, đã càn quét khắp thiên hạ, đằng đằng sát khí lao đến.
Ánh sáng lòe lòe từ lưỡi đao sắc nhọn đang tới gần, Diệp Quảng Nho quả thực bị hù dọa đến ngu muội
Hắn như thế nào bỗng nhiên từ bệnh viện yên ổn vui vẻ, tiến vào phim nhiều tập cửu lưu hắc đạo trên TV?
Bất quá hung khí sắc bén đáng sợ kia, thoạt nhìn không giống đạo cụ.
Lão bá cầm đao kia, cũng chính là bệnh nhân hôm nay của hắn, hình như cũng có uy phong của hắc đạo lão đại, hơn nữa hình như — có động cơ đầy đủ để làm chuyện đó
“Lão lão lão… Lão bá, không không không, lão đại! Có chuyện gì từ từ nói, hiểu lầm a! Hiểu lầm!”
“Hiểu lầm cái đầu ngươi! Hiểu lầm cái mông ngươi! Lần này lão tử muốn đục chín mươi chín cái lỗ trên mông ngươi, mỗi lỗ chọc vào một cái đo nhiệt độ.”
Giang Nhất Thủy sải bước đến, nắm lấy cổ Diệp Quảng Nghiễm Nho trước sự phẫn nộ giống như sắp đem người kia đi chặt thành nhiều khúc của lão cha, “Tiểu tử này chính là đáng chết, có gan đối với cha ta như vậy, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, bất quá cha à, tên này là đồng nghiệp của đại ca…”
“Ngươi đúng là thằng con bất hiếu! Lão cha của mình bị sỉ nhục như vậy, còn muốn biện hộ cho người ngoài?”
“Con là muốn nói, bất khán tăng diện khán phật diện, cha, ít nhất cũng nên cho hắn toàn thây đi.”
“Toàn thây?”
“Đúng vậy, cứ ném xuống biển đi. Bằng không vừa đao vừa máu, đứt tay đứt chân, xử lí rất phiền toái.”
Diệp Quảng Nho lùi lại góc tường, nghe được liền trợn trừng mắt.
Hai người bọn họ là đang bàn về hắn sao? Như nào lại giống như đang bàn luận về chó mèo vậy?
Trời ạ! Bệnh nhân khiếu nại nhiều như vậy, tại sao cái người giống Giang Nhất Thiên này lại là một lão đại xã hội đen?
Lần này thảm rồi!
“Đều là hiểu lầm a, lão đại, ta cam đoan là hiểu lầm, chỉ tại ăn bánh quy… Phi phi, là bởi vì có một ca cấp cứu cần phải khám gấp khác, tình huống nguy cấp, ta bất đắc dĩ…”
“Cha ta là viện trưởng bệnh viện Tế Sinh, ông ấy có rất nhiều tiền, ông ấy sẽ cho ngài rất nhiều tiền để chuộc ta ra…”
“Ta không muốn chết a, đừng ném ta xuống biển. Giết người phải đền mạng, cảnh sát sẽ điều tra được ngươi!”
Diệp Quảng Nghiễm Nho phát hiện mình rơi vào hiểm cảnh, không ngừng dùng lời nói để tìm cho chính mình một con đường sống.
Nhưng đột nhiên trong lúc đó, tất cả khẩn cầu cùng kháng nghị chợt biến mất.
Diệp Quảng Nho giống như bị câm rồi, nhìn thẳng tới bọn đại hán nhanh nhẹn  từ tầng hầm khênh cái gì đó ra.
Cái hòm!
Hắn hít một ngụm khí, vạn phần hoảng hốt nhìn bọn họ đem cái hòm kia mở ra.
Trong hòm tối như mực, trông như một cái miệng đầy máu mở rộng.
“Không không, đừng nhốt ta vào!” Diệp Quảng Nho sợ hãi kêu to lên, “Đừng! Đừng! Van cầu ngươi, đừng!”
Giang Đại Thiên khinh thường hừ một tiếng, “Tên tiểu tử chết tiệt, hiện tại biết cầu ta? Muộn rồi! Cái này gọi là tự làm bậy thì không thể sống!”
Giang Nhất Thủy vứt cho thủ hạ một ánh mắt thản nhiên, “Nhốt vào trước, chờ tới tối nói sau.”
“Đừng nhốt ta vào phòng tối! Buông ta ra! Ba! Ba! Cứu con với!” Diệp Quảng Nho bị mấy tên to lớn bắt được, kéo đến trước cái hòm, kiệt lực khản giọng giãy giụa hét lên, “Van xin các ngươi, đừng làm như vậy! Ta sai rồi! Ta không dám nữa… Tha cho ta đi, đừng nhốt ta trong phòng tối…”
“Đó là cái hòm, không phải phòng, chậc chậc, xem bộ dáng khôn ngoan như vậy, hóa ra là một tên ngốc.” Giang Đại Thiên đi qua, cũng giúp một tay, đem Diệp Quảng Nho đang gào khóc không yên nhét vào hòm.
Không nói hai lời, loảng xoảng! Cài khóa hòm lên, khóa lại.
“Đừng nhốt ta! Đừng nhốt ta, van xin ngươi…” Tiếng khóc càng kinh hoàng từ trong hòm truyền ra, cách hòm sắt, phi thường yếu ớt, loáng thoáng nghe không rõ lắm.
Giang Đại Thiên áp tai nghe, hậm hực nói, “Đồ ranh con, còn cào vào hòm nữa.” Mắng vào cái hòm, “Cào đi, đồ ngu! Cào gãy móng vuốt tiểu cầu ngươi cũng không mở được hòm đâu. Chờ đến tối, lão tử sẽ đưa ngươi đi uống nước biển! Cho ngươi chọc vào mông lão tử đi!”
Tiếng khóc yếu ớt cùng tiếng đánh bùm bụp vào thành hòm, vang lên thật lâu.
Nhưng cuối cùng, rốt cuộc dần dần dừng lại.
“Các ngươi đưa Diệp Quảng Nho đi đâu rồi?”
Nửa tiếng sau, Giang Nhất Thiên cả người tản ra hàn khí lạnh lẽo khác thường khí thế khủng bố xông vào biệt thự Giang gia.
“Hừ, thằng bất hiếu, ngươi còn biết quay về a?” Mặc dù đối với cơn giận dữ của thằng con có chút e ngại, nhưng Giang Đại Thiên cũng không ngồi yên, nổi lên uy nghiêm của lão cha, “Diệp Quảng Nho là ai? Ta chưa từng nghe qua tên này a, Nhất Thủy, ngươi nghe thấy tên này chưa?”
“Ít giả bộ đi cho ta!” Giang Nhất Thiên bước tới, nhìn chằm chằm vào lão ba mình, “Bệnh viện có danh sách bệnh nhân, ta tra được ngươi hôm nay đến tìm Diệp Quảng Nho khám bệnh. Ngươi thiếu chút nữa đánh gãy mũi bác sĩ Hoàng cấp dưới của ta, sau đó, Diệp Quảng Nho liền biến mất. Lão ba, đừng nói với ta ngươi không biết Diệp Quảng Nho ở đâu.”
Sắc mặt đen xì, bao phủ một tầng bão táp nguy hiểm sắp tới.
Uy lực áp bách khiếp người, ngay cả Giang Đại Thiên cũng thấy phát lạnh.
Đứa con cả này của hắn, lên cơn tức giận liền người thân cũng  không nhận nữa.
“Biết thì sao?” Giang Đại Thiên cũng giậm chân, “Ngươi biết tên họ Diệp đó đối với ta như nào không? Nhét vào mông ta một cái đo nhiệt độ, rồi chạy đi ăn bánh quy! Hỗn đản như vậy còn sống chỉ là bại hoại của xã hội, lão cha ngươi là vì dân trừ hại!”
“Người ở đâu?”
“Không phải là mông người khác, là mông của lão cha ngươi! Ngươi là đồ bất hiếu! Ngươi còn dám vì hắn đối đầu với lão tử?”
“Người ở đâu?” Ngữ khí đề cao lên quãng tám.
“Ném xuống biển rồi.”
“Cái gì?” Thân hình cao lớn của Giang Nhất Thiên chấn động, bỗng nhiên xoay người, ánh mắt mang theo sát khí rơi trên người Giang Nhất Thủy, “Nhất Thủy!”
Giang Nhất Thủy luôn luôn lanh lợi hơn, vội vàng lắc đầu cười, “Cha chỉ là tức mà nói thôi, dù có muốn ném xuống biển thì cũng phải chờ tới tối mới mang đi a. Người còn đang ở dưới tầng hầm.”
Giang Nhất Thiên lập tức lao ra khỏi thư phòng, thẳng đến tầng hầm.
“Đại thiếu gia.”
Tới tầng hầm, nhưng anh em đang canh giữ trong bang khi thấy Giang Nhất Thiên, vội vàng cung kính cho qua.
Nhưng dưới tầng hầm, cũng không thấy bóng dáng Diệp Quảng Nho.
Giang Nhất Thiên tùy tiện túm lấy một người, “Bác sĩ hôm nay bắt tới đâu rồi?” Ánh mắt bức người dựng tóc gáy.
“Bác sĩ? Trong… Trong hòm.” Người bị túm lấy, ngón tay chỉ hướng góc tầng hầm âm u.
“Trong hòm!” Giang Nhất Thiên phẫn nộ không thể nén được, “Các ngươi cư nhiên nhốt hắn trong hòm!”
Tiện tay cho người kia một quyền tàn nhẫn, đánh cho hắn ngã văng ra, Giang Nhất Thiên không thèm để ý đến ai nữa, chạy như bay tới góc để hòm sắt.
Đây là hòm sắt tạm thời tìm đến, đại khái là dùng linh kiện xe cũ làm, trên hòm đầy bụi bặm, còn dính dầu mỡ, bên ngoài có một khóa kéo đơn giản, không cần chìa, ở bên ngoài dùng tay kéo, là có thể mở.
Diệp Quảng Nho, cư nhiên bị bọn chúng nhốt trong hòm này.
Giang Nhất Thiên kéo kháo ra, mở nắp hòm.
Cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt, làm cho trái tim y đột nhiên đau như vỡ vụn ra
Áo blu trắng tinh bị dính những bẩn ở trong hòm, chỗ nào cũng bị dính bẩn. Cái hòm lại không dài, Diệp Quảng Nho thân hình cao dài chỉ có thể cuộn mình bên trong.
“Diệp Quảng Nho?” Giang Nhất Thiên nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Giang Nhất Thiên nghĩ đến việc Diệp Quảng Nho vì quá khứ mà bị dọa cho ngất, nhưng vừa mở miệng, Diệp Quảng Nho bỗng nhiên mở mắt. Lông mi chớp chớp, ngơ ngác nhìn
Ánh mắt như vậy làm Giang Nhất Thiên hết sức khó chịu, giống như móng vuốt sắc bén cào vào lòng.
“Đừng sợ, ta ôm ngươi đi ra.” Giang Nhất Thiên nói.
Diệp Quảng Nho bị kinh hách, hơn nữa còn bị ám ảnh về bóng ma hồi bé, Giang Nhất Thiên lo lắng hành động thô lỗ sẽ làm hắn bị hù chết.
Nhưng khi vươn tay tới, Diệp Quảng Nho cũng vươn tay, giống hài tử muốn mẹ ôm lấy.
Ánh mắt Diệp Quảng Nho thẳng tắp, nhưng động tác không chút do dự, ôm lấy Giang Nhất Thiên, hai tay bám lấy cổ không chịu buông tay, phảng phất như sợ hãi nếu bị bỏ lại.
“Giang Nhất Thiên?” Diệp Quảng Nho bỗng nhiên nói ra
Thanh âm của hắn rất nhẹ, giống như tiếng nức nở của một con mèo nhỏ mới sinh.
Giang Nhất Thiên dường như bị cuốn hút, cũng dùng thanh âm rất nhẹ trả lời, “Là ta, Giang Nhất Thiên.”
Diệp Quảng Nho dụi dụi hai mắt, nhẹ nhàng nói, “Ta chỉ biết, gặp ngươi không phải là chuyện tốt.” Thanh âm hơi phát run. “Ngươi chính là tên hỗn đản, ác ma, chủ nhiệm ma quỷ…” Hắn vừa nói, vừa ôm cổ Giang Nhất Thiên, giống như ôm cành cây cứu mạng mình.
Tuy rằng vẫn đang phẫn nộ không thôi vì Diệp Quảng Nho phải chịu khổ, Giang Nhất Thiên lại không có cách nào kìm được cảm xúc ngọt ngào. Vật nhỏ khó ưa này, những lúc tức giận chỉ muốn đánh cho một trận, khi thân mật như vậy, lại làm cho người ta trìu mến.
Thật sự đúng như viện trưởng nói, vô luận làm chuyện xấu cũng không nỡ trách phạt hắn.
Giang Nhất Thiên giống như cầm trên tay bảo bối trân quý nhất thế giới, ôm Diệp Quảng Nho đến phòng của mình.
Mặc dù gần đây đã rời khỏi nơi này, nhưng người hầu  vẫn quét dọn hằng ngày, tùy thời chuẩn bị nghênh đón Đại thiếu gia hồi tâm chuyển ý.
Hắn ôm Diệp Quảng Nho vào phòng, đi tới trước giường, liền dừng lại.
Nhìn áo blu dơ bẩn trên người Diệp Quảng Nho, Giang Nhất Thiên hôn nhẹ lên hai má, “Ngươi phải tắm rửa thôi, mèo con bẩn thỉu.”
Hắn không biết ngữ khí của mình vì cái gì mà lại trở nên ôn nhu như vậy, hình như là hiển nhiên thế. Có lẽ cảm giác Diệp Quảng Nho không muốn rời xa hắn thật sự rất tốt, rõ ràng là nam nhân đã trưởng thành, nhưng lại tản ra hơi thở rụt rè như động vật nhỏ, không có chút nào giống cái người bất hảo, ăn chơi trác táng hết thuốc chữa kia.
“Ta so với ngươi sạch sẽ hơn nhiều.” Thanh âm nhẹ nhàng, nhưng từ ngữ lại kiêu ngạo
“Dù sao ngươi cứ ngoan ngoãn để ta tắm cho.”
Giang Nhất Thiên ôm Diệp Quảng Nho vào phòng tắm.
Hắn định bỏ Diệp Quảng Nho xuống, cởi hộ quần áo, phun nước, hảo hảo tẩy rủa bụi bẩn trên người
Nhưng vừa mới đụng tới cổ tay Diệp Quảng Nho, Diệp Quảng Nho liền lộ ra vẻ mặt như sắp khóc, thấy Giang Nhất Thiên định gỡ tay mình xuống, Diệp Quảng Nho dùng hết khí lực ôm chặt lấy Giang Nhất Thiên không chịu buông tay.
Giang Nhất Thiên dở khóc dở cười, ôn nhu nói với Diệp Quảng Nho, “Ta sẽ không đi đâu cả.”
Diệp Quảng Nho khụt khịt mũi, khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra vẻ bướng bỉnh, “Ta ước gì ngươi cút đi.”
“Muốn ta cút đi? Có thể, ngươi buông tay a.”
“Ta không buông tay.” Diệp Quảng Nho hai tay ôm càng chặt, dường như để cho chính mình an tâm, còn chính mình rúc đầu vào ngực Giang Nhất Thiên.
Vừa rúc vừa cọ.
Giang Nhất Thiên quả thực bị hắn chọc cho cười.
Giang Nhất Thiên đơn giản mở vòi nước, mặc quần áo, ôm lấy “đại miêu” bám riết lấy mình ngồi vào bồn tắm.
Nước ấm chảy xuống bồn tắm, phòng tắm chỉ chốc lát liền nóng lên.
Có thể là nước ấm xoa dịu tâm tình Diệp Quảng Nho, hoặc là ngồi cạnh Giang Nhất Thiên ở một nơi tương đối nhỏ hẹp, làm cho Diệp Quảng Nho tin tưởng Giang Nhất Thiên sẽ không đột nhiên bỏ lại hắn rồi biến mất. Sau khi bồn tắm đầy nước ấm làm cho người ta dịu lại thoải mái, Diệp Quảng Nho cuối cùng chậm rãi buông lỏng tay khỏi cổ Giang Nhất Thiên.
Giang Nhất Thiên lúc này mới nhìn rõ ràng hai tay hắn.
Mười đầu ngón tay đều dính máu, là lúc bị nhốt trong hòm, liều mạng cào lên vách hòm nên bị thương.
“Có đau không?”
Diệp Quảng Nho liếc y một cái, “Nói nhảm!”
Giang Nhất Thiên đau lòng bắt lấy đầu ngón tay của hắn, từng chút từng chút, đưa vào trong miệng nhẹ nhàng mút lấy.
“Biến thái…”
Tuy hắn nói năng lỗ mãng nhưng Giang Nhất Thiên vẫn nhìn thấy biểu hiện ôn nhu hiếm thấy của Diệp Quảng Nho
Diệp Quang Nho tuy rằng đã khôi phục được bộ dáng giương nanh múa vuốt nhưng thực ra chỉ là vẻ ngoài. Thân thể hắn cơ hồ càng ngày càng dính vào người của Giang Nhất Thiên, thân thể lại không ngừng phát run, hơn nữa đôi mắt nâu trong suốt kia vẫn còn ánh lên nhưng tia bất an
“ Thoải mái không?? Giang Nhất Thiên đem mười đầu ngón tay đang bị thương kia cẩn thận liếm một lần.
“ Tuyệt đối không” Diệp Quảng Nho nhỏ giọng kháng nghị một câu, còn ánh mắt của Giang Nhất Thiên nhìn giống như có thể đem hắn đâm xuyên qua vậy, toàn thân từ trên xuống dưới không có một chút nào có thể thoát ra khỏi ánh mắt của người này
Hắn cúi đầu, có điểm muốn chạy trốn, bồn tắm lớn thực ấm áp và dễ chịu, ngồi dựa vào cơ thể cường tráng của Giang Nhất Thiên, cũng làm cho hắn cảm thấy được một chút an tâm
Nhưng biểu hiện trên khuôn mặt lại hoàn toàn bất đồng…..
Nhớ tới cái thùng tối như mực kia, Diệp Quảng Nho nhất thời run lên. Cái cảm giác khó thở vẫn còn trong thâm tâm của hắn, người mẹ kế của hắn đã từng đem hắn nhốt lại trong một cái rương.
Ngày đó vốn thật cao hứng, hắn đáp ứng ngoan ngoãn ngủ trưa, hy vọng khi tỉnh lại là có thể được mẹ kế đưa đi ra ngoài thưởng cho. Hắn cố ý thay bộ đồ ngủ có hình phim hoạt hình mà hắn yêu thích, nằm bên cạnh mẹ kế mà ngủ, khi tỉnh lại, trước mắt lại chỉ có một mảng tối đen
Hắn cử động, bốn phía đều rất cứng, giống như phòng ở của bọn tiểu nhân, âm trầm và đáng sợ
“ Mẹ ơi! Mẹ ơi”
Hắn khóc thật lâu, nhưng lại không có người nào để ý đến hắn
Phòng tối rất nhỏ, bàn tay không thể duỗi ra, ngay cả chuyển mình cũng không được, hắn khóc đến nỗi mà việc hô hấp cũng trở nên khó khăn, nhưng hắn vẫn khóc, một mực trong bóng đêm nức nở, đợi thật lâu, lâu đến mất đi cả ý thức….
Trên môi có gì đó nóng nóng, Diệp Quảng Nho bừng tỉnh khỏi những kí ức kia
Giang Nhất Thiên đang hôn hắn, môi nam nhân truyền đến hơi ấm cho hắn, còn nóng hơn so với nhiệt độ của nước trong bồn tắm vài lần. Đầu lưỡi bắt đầu xâm nhập vào khoang miệng mềm mại kia giống như một loại mê dược khiến hắn trở nên tê dại
Lưỡi bị lôi ra khiến hắn bị kích thích bởi những ham muốn
Triền mien dây dưa, áo blu cũng các quần áo khác sớm đã bị cởi ra ở trong nước
Giang Nhất Thiên đem hắn từ bồn tắm bế lên, đi một đoạn đường ngắn từ phòng tắm lên trên giường, không ngừng cúi đầu đùa bỡn với hai đóa hoa
Diệp Quảng Nho căn bản không hiểu như thế nào cự tuyệt
Kỳ thật cũng không nghĩ đến việc cự tuyệt, nam nhân tuy rằng so với ác ma thì còn ác ma hơn, nhưng khi hôn hương vị lật thật sự tốt. Hắn mệt mỏi nhẹ nhàng dựa vào trong lồng ngực của Giang Nhất Thiên, làm cho hắn đem chính mình đưa lên giường
Khi lưng chạm đến giường, Diệp Quảng Nho mới phát hiện trên người mình toàn thân đều không có một thứ gì
Hắn lộ ra vẻ hoang mang, đôi lông mi hắn chớp liên tục “ Ngươi cởi hết quần áo của ta”
“ Đây là trình tự tất yếu” Giang Nhất Thiên trầm giọng cười “ Chủ yếu nhìn xem ngươi có còn nơi nào bị thương hay không, nên kiểm tra toàn thân của ngươi một lượt”
Phía trên của Giang Nhất Thiên giống như một chiếc bàn lớn, thân thể của hắn đã bị bao phủ bơi cái bóng của tên nam nhân kia
Diệp Quảng Nho không quá phòng bị mà xem xét hắn, bỗng nhiên “ sung sướng” cười một tiếng, nâng chân lên hương Giang Nhất Thiên đá một cái. Giang Nhất Thiên bất ngờ không kịp phòng bị, nới bị hắn đá hơi hơi đau, lông mi vừa mới dựng thẳng, Diệp Quảng Nho đã nhìn thấu được điều đó, nơm nớp lo sợ chui vào trong lồng ngực của hắn
Da thịt mềm mại, giống như loại tơ lụa thượng hạng trong ngực của Giang Nhất Thiên, làm cho hạ thân của Giang Nhất Thiên bỗng nhiên tăng nhịp đập, cơ hồ làm cho Giang Nhất Thiên cảm giác thấy đau đớn
Lần này phải giáo huấn lại con mèo nhỏ kiêu ngạo này!
Dã tính một khi bị chọc lên, huyết thống của Giang gia hoàn toàn áp chế lý tính. Giang Nhất Thiên thuận theo bản năng mà làm, đem con mồi đặt mạnh ở dưới thân
Dầu ngón tay xuyên qua hai chân, chuẩn xác ép vào mật huyệt
“Ân…” Diệp Quảng Nho nheo mắt lại “ Ngươi muốn làm gì?”
“ Kiểm tra thân thể” Giang Nhất Thiên gian tà cười cười “ Chỉ kiểm tra”
Ngón tay sáp nhập vào thân thể mêm mại, một ngón, gia tăng đến hai ngón, cuối cùng đạt tới ba ngón
Bất mãn vì chiều dài của hai ngon tay, Giang Nhất Thiên bá đạo hoàn toàn không thể chạm vào chỗ đó
Diệp Quảng Nho ở dưới thân châm rãi vặn vẹo đứng lên, gian nan hô hấp “ Tránh ra, ta không cần….ta không thích.”
“ Nói dối tiều hài tử” Giang Nhất Thiên cắn cắn khóe môi
Đối với mật huyệt cũng gia tăng thêm lực đạo, hắn dễ dàng tìm được nơi niêm mạng hơi mỏng chon dấu tuyến tiền liệt, đó chính là nhược điểm của nam nhân
“ Không…Không cần! Ô ….ân! Không cần kiểm tra nơi đó..”
“ Đừng lộn xộn, bác sĩ Diệp, ngươi không phải thực chán ghét những người bệnh đi khám định kì sao? Hệ thống sinh sản của nam nhân chính là nơi cần kiểm tra nhất chính là tuyến tiền liệt”
Đầu ngón tay ở trong niêm màng tạo nên cảm giác mãnh liệt đến kinh người
“Công năng cũng không tồi. Chính là lấy tay kiểm tra một chút, liền hoàn toàn cương” Giang Nhất Thiên chế nhạo cười lớn
Dương vật đã đứng thẳng, lại được bàn tay vuốt ve đùa bỡn, nam nhân dùng đầu ngón tay dính tinh dịch trong suốt từ hoa hành chảy ra, đưa ra phía sau đến vùng phụ cần của huyệt khẩu, mà vẽ loạn.
Sau đó, đã sớm chuẩn bị tốt, mạnh mẽ theo rãnh mông trắng nõn mà đi vào
Diệp Quảng Nho lập tức nức nở khóc ra
Tuy rằng đã trải qua việc ngón tay khuếch trương, chính mình quả thật cũng cảm thấy khoái cảm đang dâng lên, nhưng bên trong khi bị dị vật thô to đi vào liền có cảm giác áp bách đến dị thường
Ngay cả nội tạng đều bị côn thịt của nam nhân nghiền nát
“ Không khóc” Những nụ hôn nhẹ nhàng như những hạt mưa rơi nhẹ lên trán cùng gương mặt, rất khó tưởng tượng Giang Nhất Thiên toàn thân luôn phát ra âm thanh lãnh khốc này lại có thể có ngữ khí sủng nịnh thế kia “ Ta sẽ chuyển động từ từ”
“ Chậm cái đầu ngươi…” Diệp Quảng Nho vì đau mà nhăn mày lại, vặn vẹo khuôn mặt tuấn mỹ, đứt quãng nói “ Ngươi…..Hô…đau quá….Ngươi cho ta….đi ra..ô”
Hắn vừa nói, một bên tìm kiếm cho mình tư thế dễ chịu một chút, lại dùng tay ôm cổ đối phương
Tên tiểu xử nam này do không có kinh nghiệm nên không hiểu được chính mình lại chọn tư thế thật mê người nhưng cũng nguy hiểm kia
Giang Nhất Thiên bị đốt cháy bởi dục hỏa của chính mình, liền tăng tân xuất trừu sáp
Côn thịt ở niêm màng đi qua đi lại mà ma sát, cảm giác trướng đau như vỡ ra, cùng điên đảo loạn ly khoái cảm, làm cho Diệp Quảng Nho từng đợt không hiểu mà run rẩy
“ Ô ân….xong rồi….A! Không cần…”
Trong cơ thể kia không ngừng lọt vào không chút do dự chống đối, mang đến ngọt ngào rồi lại lo lắng cùng khoái hoạt
“ Cái gì xong rồi? Kiểm tra thân mới vừa bắt đầu” Giang Nhất Thiên từ âm thanh dày tình dục trở nên thập phần gợi cảm
Chính là bị hắn liếm vành tai nói đùa một câu, Diệp Quảng Nho liền cảm thấy chính mình giống như là đang ăn mị dược, hai chân trong lúc đó bị dâng lên cao như tiêu thương
Hạ thể vừa đau vừa cứng đang khát cầu được an ủi, hắn thực tự nhiên mà đem bàn tay của chính mình hướng xuống hạ thể
“ Cầm nó, chậm rãi chuyển động hướng từ dưới lên trên, giống như vắt sữa vậy” Giang Nhất Thiên một bên ra sức xỏ xuyên qua hắn, một bên lại dạy hắn tự mình an ủi như thế nào
Khoái cảm khó nhịn như vỡ ra làm cho Diệp Quảng Nho run run chính mình cầm hạ thể chuẩn bị tự an ủi, Giang Nhất Thiên mang theo tà ý liền đem côn thịt hoàn toàn rút ra khỏi mật huyệt, nháy mắt lại hung hăng tiến vào
Diệp Quảng Nho phát ra một tiếng thét chói tai, vừa mới cầm côn thịt liên buông ra
“ Bản chủ nhiệm vất vả cần cù dùng chính đại lạp xưởng kiểm tra tuyến tiền liệt cho ngươi, ngươi cũng không thể lười như thế được, cái gì cũng không làm, nhanh lên tiếp tục lấy tay của chính mình kiểm tra khả năng cương cùng bắn tinh của dương vật” Giang Nhất Thiên mỉm cười dâm tà, bắt lấy tay hắn đang run run, đặt lại đỉnh của hoa hành
“ Biến…..u….ngươi thực biến thái…”
“ Ta mà biến thái sao? Bác sĩ Diệp, có nghe thấy thanh âm kia không? Không biết ai bị côn thịt của nam nhân cuồng sáp,mà cơ thể lại tiết ra số lượng dịch lớn ở ruột non nga”
Tần xuất trừu sáp càng ngày càng nhanh hơn
Côn thịt cứng rắn trong mật khẩu kia quả thật mỗi động tác đều phát ra những tiếng nước dâm loạn
Côn thịt ép vào cơ vòng, niêm dịch chảy ra ngoài cùng mồ hôi làm ướt đùi cùng hệ rễ
Da thịt ẩm ướt sáng bóng cũng dần trở nên trơn trượt
“ Ngươi chính là được ta kiểm liền tiết ra nhiều lượng dịch như vậy, so với gel bôi trơn còn tốt hơn”
Giang Nhất Thiên châm biếm, giống như một chất xúc tác thần kì, rõ ràng là dùng ngôn ngữ chà đạo, mang đến mội loại cảm giác chưa bao giờ trải qua, không biết đây là cảm giác thẹn hay là khoái cảm
Thân thể bị nam nhân này tùy ý phá hư, cơ hồ nhăn mặt, căn bản là không thể  ngăn chặn cơ thể đang run rẩy cùng thở dốc
Giống như một tảng bơ, bị lửa nóng xuyên qua liền tan chảy hoàn toàn
Diệp Quảng Nho một bên thừa nhận việc trong cơ thể có dị vật tiến vào, một bên nhìn chăm chú vào ánh mắt nóng rực của nam nhân kia, bởi vì khoái cảm đã vỡ òa, khóc nức nở đùa bỡn với dương vật của chính mình
“ A…hảo….sắp…..ô!”
Va chạm càng lúc càng nhanh, mỗi lần chậm đều chạm trúng vào tuyến tiền liệt, thác loạn cùng khoái cảm, một lần tự an tủi đều không thể bằng được
Diệp Quảng Nho vặn vẹo phát ra những tiếng kêu đặc biệt, thân thể rốt cuộc không thể chịu đựng được liên co rút một trận
Cơ thể mãnh liệt co rút lại, đem côn thịt lớn kia mút vào càng sâu hơn
“ Ngươi chính là bác sĩ dâm đẵng!” Giang Nhất Thiên gầm nhẹ một tiếng, nắm chặt thắt lưng dùng sức hướng vào chỗ sâu nhất đi vào
Tinh dịch dũng mãnh bắn vào nhiệt độ thật kinh người
Nam nhân dã thú đem hơi thở cùng tinh dịch chôn sâu vào trong cơ thể của Diệp Quảng Nho
“Kết quả kiểm tra bước đầu, tất cả đều bình thường”  Giang Nhất Thiên thở hổn hển, đổ mồ hôi đầm đìa trên trán cùng mái tóc đen, kiệt ngạo bất tuân nhìn xuống đắm chìm kịch liệt trong dư vị của con mồi “ Bất quá vì để đảm bảo không có sự nhầm lẫn, theo ý kinh nghiệm của ta thì phải tiến hành kiểm tra lại, ngươi cảm thấy thế nào?” dùng ánh mắt đắc ý
“ Ân” Diệp Quảng Nho bị cao trào kích thích làm cho thất thần
Giang Nhất Thiên động động phần eo, cìn chon sâu ở trong cơ thể, lần thứ hai biến ngạnh cực đại, làm cho Diệp Quảng Nho khuôn mặt bao trùm bởi một lớp nước đầy yêu mị, ánh mắt vừa khinh hoàng lại vừa mong chờ, “ Kiểm tra lại? Không cần…”
“ Người bệnh phải nghe lời bác sĩ nói”
“ Ta không phải người bệnh, ta cũng là bác sĩ”
“ Được rồi, dù sao ngươi cũng là bác sĩ, vậy ta kiểm tra sức khỏe miễn phí cho ngươi…” Giang Nhất Thiên giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo ý trêu chọc “ …. kiểm tra, dùng siêu đại lạp để kiểm tra”
Một lần nữa côn thịt nóng rực, chậm rãi hướng vào vách tường mềm mại mà đâm vào
Phanh! Cửa phòng đột nhiên mở ra
“ Tiểu tử bất hiếu, việc của ta thì ta giải quyết, mặc kệ hắn có phải hay không đồng sự của ngươi…”
Giang Đại Thiên như thế nào cũng không nuốt trôi, liền cố lấy hết dũng khí, rốt cuộc cũng đi vào, còn muốn cùng cùng thằng con bất hiếu kia lý luận
Còn chưa nói xong, cảnh tượng trước mắt khiến hai con mắt của hắn cơ hồ muốn rơi luôn xuống đất
Giường! Người trần truồng…..Hai nam nhân……Trong đó có một đứa con của hắn
Này, chẳng lẽ là…..
“ Cha!” Giang Nhất Thiến rống giận, thiếu chút nữa là đem nóc nhà làm cho rung chuyển. Hắn đột nhiên nhảy dựng lên giường, thuân tay lấy chiếc chăn hướng cơ thể đang trần trụi của Diệp Quảng Nho đắp vào, xoay người một cái, lấy gương mặt dữ tợn như muốn ăn thịt người nhìn Giang Đại Thiên “ Ngươi lúc này xông vào để làm gì”
“ Tiểu Thiên ngoan” Giang Đại Thiên ngây ra một lát, bỗng nhiên chuyển ngạc nhiên sang vui mừng cực độ giống như một người điên, liện gọi ra nhũ danh của Giang Nhất Thiên, võ tay cười to, “ Ân tốt quá, quả nhiên là ngươi có biện pháp. Ha ha ha! Làm tốt lắm! Không hổ là con trai của Giang Đại Thiên ta”
Bước lại gần, nắm chặt vào hai bả vai của Giang Nhất Thiên, vừa cười vừa khoe khoang “ Hảo tiểu tử! Đây mới chính là ăn miếng trả miếng, ngươi cuối cùng cũng không đem tất cả những gì lão cha ngươi khổ tâm dạy trả lại toàn bộ. Tốt tốt! Thằng nhóc này cắm vào mông ta một vật nhỏ, con ta cắm vào mông hắn một vật vừa thô vừa to, cắm tuyệt hảo! cắm tuyệt diệu! Cắm vào thằng nhóc này thật tuyệt!”
Trời đánh cũng tránh miếng ăn nha, làm cho khuôn mặt tuấn tú của Giang Nhất Thiên đỏ lên, quát nhẹ “ Náo loạn đủ chưa? Đừng có phiền ta làm việc!”
“ Hảo hảo, ngươi làm việc, tiếp tục làm việc, hung hăng làm việc ah! Hừ! Xem hắn có còn hay không dám cắm vào người ta rồi chạy đi ăn bánh quy, …”
“Cha, không tiễn”
Giang Đại Thiên còn muốn cổ vũ cho đứa con trai cả thêm hai câu nữa, nhưng đã bị đứa con này không nói hai lời liền đá ra khỏi phòng
Bên trong truyền  đến tiếng khóa cửa
“uy!” Giang Đại Thiên không cam lòng tiến lại gần cửa nói “ Nhớ kĩ! Ít nhất loạn hắn nửa giờ, hắn cắm vào mông lão cha ngươi nửa giờ đó! Ít nhất nửa giờ! Nghe thấy được không đó?”
“ Câm miệng!”
Theo sau tiếng rống giận kia là một tiếng “ loảng xoảng”  thật lớn
Không biết Giang Nhất Thiên cầm lấy vật gì trong phòng hung hăng hướng đến cửa mà ném
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.